Chương
Ít nhất phải cho hắn một cơ hội đi tìm Triệu Khương Lan.
Cho dù thật sự là trứng chọi với đá, chưa chắc có thể thay đổi cục diện. ít nhất cũng phải để hắn cố hết sức mình, cho dù là cái gì cũng không làm được.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn Tiểu Dương, có chút suy tư.
“Nghe nói, ngươi biết thuật dịch dung?”
Tiểu Dương ừ một tiếng, không hiểu nhìn Mộ Dung Bắc Hải.
Trong lòng nghĩ, chắc không phải là Mộ Dung Bắc Hải và Mộ Dung Bắc Uyên có cùng suy nghĩ với nhau chứ, đều định dùng người khác đổi Vương phi về đây.
Không ngờ là, Mộ Dung Bắc Hải nói là một chuyện khác.
“Bổn vương có một chủ ý, có thể để Thần Vương thoát thân một khoảng thời gian mà không bị người khác phát hiện”
Chu Khiết có chút tuyệt vọng phát hiện ra, lòng phòng bị của Tần Khâm rất nặng.
Đến cả Vương phủ chuẩn bị trà và cơm nước cho ngự lâm quân, Tần Khâm cũng khước từ.
Bọn họ từng nhóm luôn phiên thay nhau canh gác, người muốn uống nước ăn cơm có thể thay ca
Nhưng lại không đụng vào đồ ăn của Thần Vương phủ, đây rõ ràng là lo lắng Thần Vương phủ sẽ âm thầm động tay động chân gì mà
Thật ra Chu Khiết còn thật sự từng suy nghĩ qua, có thể bỏ chút gì vào trong nước trà của bọn bọ không, khiến bọn họ hôn mê rồi sau đó Mộ Dung Bắc Uyên nhân cơ hội đó mà trốn thoát.
Nhưng tiếc là loại có lòng cảnh giác cao như Tần Khâm, quả thực là không có cơ hội mà. Chẳng qua khiến bọn họ không ngờ đến là, lúc này Mộ Dung Bắc Hải lại đem theo thị vệ đến Thần Vương phủ.
Mắt Chu Khiết tinh, còn có thể nhìn thấy Tiểu Dương trong đám người đứng sau Mộ Dung Bắc Hải. Hắn ta không khỏi nhíu mày, Tiểu Dương cho hắn ta một ánh mắt sây xa.
Tần Khâm nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, trên gương mặt có chút căng thẳng xoẹt qua trong nháy mắt.
“Sơn Vương điện hạ, sao ngài lại đến đây?”
“Tân đại nhân có động tĩnh lớn như thế, không ít người trong triều đều lén lút trách móc, không biết rốt cuộc Thần Vương phủ đã làm ra chuyện gì. Nếu như bổn vương không đến xem sao, thì sao có thể yên tâm để Thần Vương ở trong phủ một mình được chứ?”
Tần Khâm chỉ đành nói: “Điện hạ không cần lo lắng quả, Hoàng thượng không hề có ác ý với Thần Vương. Đợi qua một đoạn thời gian nữa hạ quan sẽ đem người rút khỏi đây, sẽ không làm cái gì với Thần Vương phủ.
Mộ Dung Bắc Hải không muốn tranh chấp với hắn ta, chỉ bình tĩnh nói: “Bổn vương muốn đi vào gặp Thần Vương. Tần Khâm dường như rất khó xử: “Nhưng, Hoàng thượng phân phó.
“Tần đại nhân, ta chỉ là đến thăm, ngươi cũng không muốn Thần Vương ở trong phủ buồn bực cả ngày đúng không. Lúc trước Vương phi xảy ra chuyển, tâm trạng của hắn đã rất suy sụp rồi. Nếu như Thần Vương tích tụ lại thành bệnh xảy ra bất trắc gì, thì ai cũng không chịu trách nhiệm nổi!”
Nghe Mộ Dung Bắc Hải nói như thế, Tần Khâm chỉ có thể lùi sang bên cạnh một bước: “Điện hạ, mời!”
Mộ Dung Bắc Hải được người đẩy đi vào trong ngay lập tức, trực tiếp đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy Mộ Dung Bắc Hải đến thì hơi kinh ngạc.
“Tam ca, sao huynh lại đến vào lúc này?”
Mộ Dung Bắc Hải nhấp nhấp môi: “Chuyện của Khương Lan, ta đã nghe nói qua rồi. Đệ trước tiên đừng quá vội vàng, từ trước đến nay nàng ấy đều túc trí đa mưu, nếu như muội ấy không muốn làm Hoàng hậu thì nhất định sẽ có cách kéo dài, chưa chắc sẽ thành cục diện đã định”
Mộ Dung Bắc Uyên buông mắt xuống: “Nhưng nàng ấy một thân một mình ở vinh Dương, lấy cái gì để chống lại với đế vương. Đệ sợ là nàng ấy lại làm ra chuyện ngu ngốc gì, hại bản thân mình gặp nguy hiểm.
“Đệ có đối sách gì?”
“Tạm thời có một kế sách, có lẽ có thể thực hiện. Chẳng qua, phụ hoàng lệnh cho Tần Khâm bao vây Thần Vương phủ đến một con kiến cũng không chui lọt, nếu để mà không ra được thì có chút rắc rối.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn ra bên ngoài một cái, thấp giọng nói: “Cho nên huynh mới đến đây, hoán đổi đệ ra ngoài. Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu: “Huynh, huynh muốn đổi để ra ngoài? Nhưng nếu như thế, một khi phụ hoàng truy cứu thì huynh phải giải thích thế nào?”