Chương
Nhưng dáng người quả thực là khá giống, chỉ nhìn mỗi bóng lưng, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhìn ra sự khác biệt.
“Ngươi nói mấy câu, bổn vương nghe xem sao.”
Hoắc Hoa Quý nói hai câu, Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Không đúng, giọng nói của nàng ấy có chút trong trẻo. Cho dù không có cười thì nghe vẫn cảm thấy có ý cười trong lời nói. Lúc tức giận thì lạnh lùng khàn khàn, lúc vui vẻ thì vui vẻ sung sướng, rất sinh động”
Hoặc Hoa Quý lại thử vài lần.
Lúc nàng ta đang nói đến chỗ nào đó, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên giơ tay: “Dừng, chính là cảm giác lúc vừa nãy, ngươi lại mấy câu đi”
Hoắc Hoa Quý dựa theo giọng nói lúc nãy nói thêm mấy câu
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dù sao thì nàng ta cũng đã nói quen khẩu kỹ, chút là thông qua rồi.
Nghe thấy giọng nói này, không nhìn mặt của đối phương, trong bóng tối, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn một chút.
Khương Lan. Hắn đã lâu không nghe thấy giọng của Triệu Khương
Lan rồi.
Nàng khoẻ không, Khương Lan. Hốc mắt Mộ Dung Bắc Uyên đỏ ửng, có chút nóng nảy mà quay mặt sang hướng khác.
“Cứ dựa theo giọng nói vừa nãy mà luyện tập thêm đi.
Người có biết viết chữ không?”
Hoắc Hoa Quý gật đầu trước, rồi lại lắc đầu: “Không biết nhiều, nhưng cha tiểu nhân có dạy tiểu nhân viết tên của mình.”
Mộ Dung Bắc Uyên lấy một xấp giấy trong tay áo ra “Đây là Vương phi của bổn vương tự mình viết ra, bình thường nàng ấy viết nhiều nhiều chữ nhỏ và và lối chữ Thảo nhiều nhất. Lúc viết phương thuốc, nàng ấy có thói quen dùng lối chữ Thảo, những lúc khác thì viết chữ nhỏ nhiều hơn. Hai kiểu chữ này, người đều phải viết phỏng theo hằng ngày, hy vọng đợi đến khi chúng ta đến Vinh Dương, người có thể tiến bộ vượt bậc.
Hoắc Hoa Quý cẩn thận nhận lấy: “Vâng, tiểu nhân sẽ không lười biếng”
Lúc dùng bữa, Mộ Dung Bắc Uyên cũng quan sát cử động của nàng ta.
Thấy tướng ăn của nàng ta có chút khiếm nhã thì không khỏi nhíu mi.
“Vương phi là tiểu thư khuê các, sẽ không ăn nhanh như thế. Bắt đầu từ bây giờ, thức ăn người bỏ vào trong miệng ít nhất phải nhai hai mươi cái, tự mình nhớ ở trong đầu, ít một cái cũng không được.”
Hoắc Hoa Quý cực kỳ nhức đầu “Hai mươi cái! Nhưng như thế thì cũng quá chậm rồi.”
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên không hề có dự định sẽ thay đổi chủ ý, nàng ta chỉ đành hậm hực nói: “Được thôi, tiểu nhân sẽ làm tận lực. Bình thường chúng tiểu nhân đều ở trong gánh hát, đều là ăn chung nồi, mấy đĩa thức ăn bày lên, mười mấy người cùng ăn. Nếu như chậm một chút, thì thức ăn sẽ bị người khác cướp từ sớm rồi, sau đó chỉ có thể để bụng đói thôi”
Mộ Dung Bắc Uyên day day giữa trán: “Bổn vương biết chuyện để người thay đổi thói quen ngay trong tức khắc là một chuyện rất khó khăn, nhưng hy vọng ngươi có thể tận lực hết khả năng của mình. Bởi vì người ngươi sắp phải đối mặt, không phải người bình thường, mà là vua của Vinh Dương. Chỉ cần ngươi lộ ra một chút sơ hở gì, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ gây ra hoạ sát thân. Cho nên đây không chỉ vì hoán đổi Vương phi về, mà còn vì tốt cho ngươi.
Tim Hoắc Hoa Quý đập mạnh một cái, trong đầu có chút muốn nảy ra ý muốn lùi bước.
Nhưng nghĩ đến lúc trước nhìn thấy chỗ ở dưỡng bệnh mà Tiểu Dương an bài cho cha nàng ta, còn tìm một nhà hoàn chăm sóc, thì lại vực dậy tinh thần.
Vì cha, nàng ta không thể trốn! Cho dù là đáng sợ hơn nữa, cũng phải cắn chặt răng mà làm.
Đến giờ hơi, Mộ Dung Bắc Uyên đem Tiểu Dương, Hoắc Hoa Quý và binh của Sơn Vương phủ yên lặng không một tiếng động khởi hành.
Hắn ngồi trong xe ngựa của Sơn Vương phủ, nhưng vẫn đóng giả dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Hải.