Chương
Người thủ thành được báo cho biết trước, quả nhiên cung kính cho qua, cả đường đi không có chậm trễ gì.
Đợi sau khi thuận lợi ra khỏi thành, Mộ Dung Bắc Uyên mới thoảng thở nhẹ ra một hơi. Sau đó cố gắng hết sức, tăng nhanh tốc độ, một đường đi về hướng bắc.
Mộ Dung Bắc Uyên đối với việc huấn luyện Hoắc Hoa Quý rất nghiêm khắc.
Bất kể là thói quen ăn uống hay là tư thế ngồi, đứng, thậm chí cả đến biên độ đi bộ cũng yêu cầu nàng ta phải đổi.
Hoắc Hoa Quý khổ không nói nổi, nhưng nghĩ đến cha già ăn ngon uống tốt ở trong Kinh thì đều ép bản thân mình phải nhịn.
Đến ngày thứ ba Tần Khâm mới phát hiện ra Thần Vương phủ bất thường.
“Mộ Dung Bắc Uyên” gần như không ra khỏi tầm diện của mình, tuy mỗi ngày hắn ta đều sẽ phải người đi xác định xem Mộ Dung Bắc Uyên có ở trong phủ hay không, nhưng hắn ta im lặng chống đỡ sự quỷ dị này.
Đến tận khi đích thân Tần Khâm đi tìm hằn, cố ý ở trong phòng của Mộ Dung Bắc Uyên lâu hơn một chút.
Phát hiện hắn ngồi trên ghế không nhúc nhích tý nào.
Cho dù là đến giờ ăn cơm, có hạ nhân dâng thức ăn lên cũng gắp thức ăn giúp hắn luôn, “Mộ Dung Bắc Uyên” không có ý định muốn đứng lên.
Tần Khâm nghi ngờ nhìn hắn: “Điện hạ, ngài không ăn cơm sao?”
Mộ Dung Bắc Hải bất đắc dĩ bắt chước theo giọng nói của Mộ Dung Bắc Uyên: “Tạm thời chưa đói, Tần đại nhân muốn cùng dùng bữa sao?”
“Được.”
Vậy mà Tần Khâm đồng ý.
Đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động dùng bữa ở Thần Vương phủ, trong lòng Mộ Dung Bắc Hải khổ nói không nên lời. Đi đến bàn ăn trước mặt Tần Khâm, còn không cầm gậy chống, điều này đối với hắn mà nói thực sự là không làm được.
May là Chu Khiết nghe nói Tần Khâm ở chỗ Mộ Dung Bắc Hải, đến cứu nguy cho hắn kịp lúc.
“Tần đại nhân, vừa nãy ta đi qua cửa chính, hình như nhìn thấy thị vệ của Vương phủ và một ngự lâm quân nào đó xảy ra xung đột, hay là chúng ta cùng đi xem sao.
Sau đó Tần Khâm đứng dậy rời đi.
Mộ Dung Bắc Hải thở nhẹ ra một hơi, đợi hắn lấy được gậy chống, khó khăn đi về phía bàn ăn. Ai mà ngờ được Tần Khâm sẽ đi rồi còn quay lại chứ
Đến cả Chu Khiết cũng chưa phản ứng kịp, vốn là hai người sóng vai cùng đi.
Nào biết Tần Khâm dường như cảm thấy bất thường, cực kỳ sắc bén quay trở lại.
Bước chân của hắn ta nhẹ nhàng, đến cả Mộ Dung Bắc Hải người có thính lực rất tốt cũng không nghe thấy.
Chu Khiết mở to hai mắt muốn đuổi theo, thì đã không kịp rồi. Tần Khâm đẩy cửa ra ngay lập tức, thì nhìn thấy “Thần Vương” đi được nửa đường, tay còn cầm gậy chống.
Mộ Dung Bắc hải lắp bắp kinh hãi, định giấu gậy lại. Nhưng bởi vì bất ngờ không kịp phòng bị, người hơi nghiêng, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới đất.
Tần Khâm phóng người lên đỡ hắn ta, trong mắt là phức tạp và kinh ngạc.
“Điện hạ. Ngài, ngài đây là xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Bắc Hải giả vờ như là vô ý: “Hôm qua không cẩn thận bị treo chân, không đáng ngại.
Nhưng ngón tay của Tần Khâm không một tiếng động thăm dò mạch đập của Mộ Dung Bắc Hải, mấy giây sau, hắn ta trợn trong hai mắt.
Mạch tượng này, rõ ràng là…
“Sơn Vương điện hạ!” Tim Mộ Dung Bắc Hải đập mạnh một cái, nhíu mày nhìn hắn ta.
“Tần đại nhân gọi sai người rồi.”