Chương
“Điện hạ, hạ quan tuyệt đối không nhận sai. Lúc trước ngài bị trúng độc, là hạ quan giải độc cho ngài, bởi vì vận dụng quá nhiều nội lực nên đến bây giờ vẫn còn cảm nhận được. Điện hạ, đây rốt cuộc là chuyện gì, vì sao mặt của ngài biến thành mặt của dáng vẻ của Thần Vương điện ha?”
Mộ Dung Bắc Hải né tránh: “Ta không biết người đang nói cái gì”
“Chẳng trách, chẳng trách mấy ngày này ngài im lặng ít nói, còn không muốn ra ngoài đi lại. Thì ra là bởi vì chân không tiện, còn có giọng nói có chút khác thường. Sơn
Vương điện hạ, chuyện này không phải chuyện đùa, xin ngài đừng che giấu thay Thần Vương nữa! Tuy hạ quan cực kỳ kính trọng ngài, nhưng không thể không bẩm báo cho Hoàng thượng ngay lập tức!” Mộ Dung Bắc Hải có chút giận dữ trừng mắt hắn ta một cái: “Tần Khâm, ngươi không thể giả vờ là không biết sao?”
“Điện hạ biết rõ điều kiêng kị của Hoàng thượng, lại vì sao phải diễn với Thần Vương ra cảnh này. Hôm nay Thần Vương điện hạ không có ở đây, Hoàng thượng có tức giận gì, thì cũng không phải chỉ hướng về một mình ngài.
Trong mắt Tần Khâm lo lắng thay cho Mộ Dung Bắc Hai.
Nhưng hắn ta thân là thống lĩnh ngự lâm quân, cái thân phận này đã chủ định là hắn ta chỉ có thể trung thành với một người là Chiêu Vũ đế.
Cho nên sau khi xác định người trước mắt này là Mộ Dung Bắc Hải, hắn ta kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhập cung ngay lập tức.
Lúc này, tin tức Hoàng hậu Vinh Dương sắp đại hôn, đã dần dần truyền trong triều đình và dân gian.