Chương
Chỉ chốc lát sau, trên bả vai hai người đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Tay chân của Hoa Quý phi đã lạnh cóng rồi, nếu như không phải bà luyện võ từ nhỏ, đổi thành người khác, thì đã không chịu nổi từ sớm rồi.
Lưu công công sợ hãi chạy vào trong điện nhắc nhở Chiêu Vũ đế: “Bệ hạ, tuyết rơi càng ngày càng lớn rồi, cũng không biết bao giờ mới ngừng, nương nương người..
Chiêu Vũ để tức đến phát run. Nữ nhân này rõ ràng là khắc tinh của hắn ta mà.
Rõ biết rằng hắn ta đang tức giận, vốn dĩ là không thể dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm lớn như thế. Nhưng bà làm loạn như thế, thì sao hắn ta có thể hạ quyết tâm được chứ.
Từ khoảnh khắc bà quỳ ở ngoài kia, hắn ta không có một giây là không lo lắng cả.
Bây giờ lại nhìn thấy ngoài trời rơi tuyết, hắn ta làm sap có thể ngồi yên được chứ
Chiêu Vũ để dùng sức day day mi tâm, dường như là rống lên: “Bảo Hoa Quý phi lăn vào đây cho trầm!”
Trong lòng Lưu công công niệm một câu a di đà phật, nhanh chóng đi ra ngoài truyền khẩu dụ: “Quý phi nương nương, Hoàng thượng mời người vào!” Hoa Quý phi muốn đứng dậy nhưng thân thể đã cứng ngắc rồi.
“Nương nương?”
“Bổn cung có chút không cử động được.
Người bên cạnh lập tức lúng túng tay chân đi đến đỡ bà dậy, cuối cùng thì bà cũng hồi phục lại một chút, vất vả đi vào trong.
Bà vừa vào cửa, Lưu công công đang định mở miệng bẩm báo.
Thì Chiêu Vũ để tức giận thâm trầm liếc ông một cái: “Ngoài Quý phi ra, tất cả người khác đều ra ngoài!”
Lưu công công đem một đám cung nhân cẩn thận từng tí rời khỏi, cũng đóng cửa lại cho bọn họ.
Không thể so sánh với cái lạnh rùng mình ngoài kia, trong phòng có địa long, còn có lò lửa, ấm áp như xuân.
Chân của Hoa Quý phi đều đã bị lạnh đông cứng thành màu xanh tím rồi, trên mặt mất đi huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch.
Chiêu Vũ để bước đến gần bà, giơ tay ra kéo kéo y phục trên người bà.
“Nàng là anh hùng hay sao, thời tiết như thế này lại đi mặc loại y phục này, là ngại mình mạng lớn, sống lâu quá sao?”
Hoa Quý phi lạnh lùng nhìn hắn ta một cái.
Chỉ nhìn mỗi ánh mắt của bà, Chiêu Vũ để cũng biết, người nữ nhân này một chút xíu nhận lỗi cũng không có. Hắn ta đành phải tự tìm bậc thang đi xuống.
“Nàng cố chấp với bản thân mình như thế, có phải là cũng cảm thấy, nhi tử ngoan nàng sinh ra lá gan cũng bọc cả trời luôn rồi, sai đến thái quá! Mới có thể chịu đựng thay cho nó, muốn trầm xử lý nhẹ hơn sao?”
“Thần thiếp…
Bởi vì vẫn chưa kịp ẩm thân thể trong cái lạnh trước đó, cho nên Hoa Quý phi vừa mở miệng, cũng đã run rẩy.