Chương
Triệu Khương Lan lên cơn họ kịch liệt.
Nhưng vì không có sức lực, cánh tay cô lại rũ xuống, cả người như trải qua một cơn bệnh nặng, hơi thở yếu ớt đến lạ thường.
Lý Mặc nhìn chằm chằm vào nàng: “Đây là biện pháp của nàng? Biết ngày đại điển sắp đến nên làm cho bản thân sống dở chết dở, chẳng lẽ làm hoàng hậu Vinh Dương lại khiến cho nàng khổ sở vậy sao?”
Triệu Khương Lan tùy ý nở nụ cười: “Đúng vậy, gả cho ngươi còn khó chịu hơn với việc ta phải chết.”
Lý Mặc giận đến mức buông tay ra, cả người nàng đổ rầm xuống giường, vang lên một tiếng động lớn.
Không cần dò hỏi, Lý Mặc có thể chắc chắn rằng nàng đã tự khiến bản thân mình thảm tới mức nào. Với dáng vẻ mỏng manh yếu ớt này, đừng nói đến buổi đại điển nhận lễ bái của quần thần và phải mặc lễ phục cùng mũ phượng nặng trịch.
Ngay việc đi đứng bình thường cũng thành nhiệm vụ khó khăn đối với nàng.
“Những gì trẫm từng nói với nàng, nàng coi như gió thoảng bên tai đúng không? Nàng nghĩ rằng trẫm không thể làm gì được nàng, nên nàng mới không sợ hãi sao?”
Lý Mặc nói xong, rút thanh kiếm của mình ra, tiếng kêu “xẹt” vang lên.
Triệu Khương Lan nheo mắt, chán nản nhìn hắn.
Lại thấy Lý Mặc không quay đầu đâm thanh kiếm về phía sau, nó đâm thẳng vào vai Vũ Mạc.
Vũ Mạc biết hắn cố ý làm vậy, nhưng lại không dám né tránh.
Nàng chỉ có thể kêu lên một tiếng, sau đó cắn chặt mỗi vì đau.
Triệu Khương Lan hít một hơi thật sâu, chật vật muốn ngồi dậy. Thế nhưng nàng không có chút sức lực nào, chỉ có thể lo lắng nhìn Vũ Mạc.
“Ngươi, người làm cái gì vậy?”.
Lý Mặc âm trẫm nhìn nàng: “Để phòng ngừa nàng quên lời của ta, lần này chỉ là nhắc nhở. Trẫm sẽ để lại một mạng cho nàng ta, cũng là lần cuối cùng chừa lại chút tình cảm cho nàng, nếu như có lần sau…
Hắn chậm rãi tới gần, giọng đầy cảnh cáo.
“Lần trước ta có nói, đây không phải trò đùa. Nàng cảm thấy, hai vị nô tỳ của nàng, có mấy cái mạng để nàng giày vò?”
Triệu Khương Lan mím chặt môi, đôi mắt đầy ý hận.
Tuy nhiên, Lý Mặc dần thu lại, buông kiếm xuống rồi đến gần nàng, giúp nàng vén sợi tóc vướng trên mặt xuống “Đừng tưởng trẫm không biết vì sao nàng lại tự tổn thương bản thân, chẳng phải nàng muốn kéo dài thời gian để Mộ Dung Bắc Uyên tới ứng phó sao. Có thể, để trẫm giúp nàng, cho nàng thời gian nhiều nhất một tháng. Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thực sự có gan tới, trẫm nhất định sẽ để hắn một đi không trở về, chết không có chỗ chôn!”
Lông mi Triệu Khương Lan khẽ run, Lý Mặc buông cô ra. Hắn lạnh lùng nhìn Vũ Mạc và Cần Thư một cái: “Chăm sóc hoàng hậu cho tốt, nếu như chuyện ngày hôm nay lại xảy ra một lần nữa, các ngươi cứ cẩn thận cái đầu mình”
Cả hai cúi đầu không dám nói nhiều.
Chờ hẳn rời đi, Triệu Khương Lan mới khó khăn mở miệng gọi một tiếng: “Vũ Mạc.”
Vũ Mạc buông bàn tay chặn vết thương ra, bàn tay lúc này bê bết máu. Cần Thư vội vàng gọi đại phu đến, tuy Vũ Mạc rất đau, nhưng vẫn không quên an ủi Triệu Khương Lan.
“Chủ thượng không cần lo lắng cho chúng ta, mạng sống của thuộc hạ cùng Cần Thư từ trước tới giờ chỉ là của người, chỉ cần người có thể thoải mái, chúng ta chết cũng không hối tiếc.
“Thật xin lỗi. Ta không nghĩ tới chuyện này, khục khục… Triệu Khương Lan không kìm được nước mắt: “Người khổ rồi.”
“Người đừng cảm thấy áy náy, thuộc hạ không đau đầu. Phượng Vệ chúng ta da dày thịt béo, không sợ vết thương còn con này đâu.”
Đại phu nhanh chóng tới băng bó vết thương cho Vũ Mạc, Triệu Khương Lan hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà. Vào phút này, nàng không thể không nghĩ đến Mộ Dung Bắc Uyên.
Bắc Uyên, nhiều ngày như thế, chàng đã nhận được tin tức hay chưa?
Chàng có tức giận hay thất vọng, cảm thấy ta phá hủy lời thề ước đôi bên, bỏ chàng để đến Vinh Dương, Lý Mặc nói đúng, trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng. Nếu như lần này nàng chậm trễ thời gian để tranh thủ cho Mộ Dung Bắc Uyên, liệu chàng có vượt trăm sông nghìn núi để tìm nàng hay không?