Chương
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không thể đưa ra những yêu cầu xa vời như vậy.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ có một mình, nếu như hắn tới, tương đương với việc đối mặt nguy hiểm to lớn.
Nhưng bọn họ chưa có thời gian để nói lời tạm biệt, chẳng lẽ bọn họ không bao giờ được gặp lại nhau nữa sao?
Nàng không cam lòng.
“Cha, cha!”
Lợi dụng trời tối, một đội ngũ vội vã tiến vào biên giới phía Nam.
Mộ Dung Bắc Uyên và đoàn tùy tùng của mình hóa thân thành thương đội, sau một chặng đường mệt mỏi kiệt sức, bọn họ đã đến Vinh Dương.
Chỉ cần bước qua biên giới phía Nam, bọn họ đã đến lãnh thổ của Vinh Dương.
Tiểu Dương dựa theo lời nhắn nhủ của Hồng Vân, dẫn đoàn người đến một nhà trọ tên là “Vong Ưu.
Bà chủ nhà trọ mặc một bộ y phục màu tím, trên đầu treo trang sức hình con rắn lững lờ vòng quanh, đầy vẻ quyến rũ.
Nàng ta nhìn thấy khách đến, yểu điệu tiến tới.
Đặc biệt khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đứng đầu, ánh mắt sáng lên, giọng nói ngọt ngào.
“Khách quan, tới ở trọ sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên bị mùi hương nồng nặc trên cơ thể nàng ta xông tới ngạt thở phải lùi lại phía sau một bước, chọc nàng ta cười trộm.
Hắn không rõ nhìn Tiểu Dương, đây là nơi Hồng Vân muốn bọn họ ở qua đêm sao?
Tiểu Dương lúng túng họ một tiếng: “Ở trọ, nhưng chúng ta từ xa đến đây, muốn một vò Nữ Nhi Hồng tốt nhất, một đĩa đậu phộng làm đồ nhắm
Nữ nhân vốn đang cười đùa hí hửng, nghe thấy lời của Tiểu Dương thì đứng thẳng người dậy. Đây là tín hiệu của Phượng Vệ!
Nàng ta sững sờ, đánh giá Tiểu Dương: “Đậu phộng có thể cho dấm vào sao?”
“Hai lạng đậu phộng, không cho dấm, mà cho hành
Vậy lại là người một nhà? hoa.
Bà chủ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Được rồi, mời mọi người đi theo ta, ta dẫn mọi người đến phòng của mình.”
Vừa vào đến phòng, bà chủ đã đóng cửa phòng lại, không còn chút quyến rũ nào như vừa rồi.
Thay vào đó, nàng lại hơi nghiêm túc nói: “Các ngươi là ai?”
Tiểu Dương thấy thế, biết ám hiệu đúng rồi.
Hắn từ trong áo lấy ra một bức thư do Hồng Vân tự viết, đối phương đọc xong thì thở gấp.
Nàng lập tức nhìn đám người: “Trong số các ngươi, ai là Thần Vương điện hạ?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn qua, bà chủ thầm nói không hay.
Tổn thọ rồi, nàng ta dám có tâm tư không tốt với người chủ thượng yêu sao, ngại bản thân chết không đủ nhanh à?
Nàng ta hành lễ với Mộ Dung Bắc Uyên, sau đó vội vàng nhận tội: “Xin điện hạ thứ lỗi, ánh mắt thuộc hạ quá kém không nhìn ra thân phận của người, vừa rồi đã mạo phạm tới người. Xin điện hạ đừng so đo với thuộc hạ.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Không sao, cô nương Hồng Vân để chúng ta ở tạm đây, nàng nói chỗ ngươi tin tức linh thông. Bản vương hiện giờ quan tâm nhất là tình huống của chủ thượng các ngươi. Nàng đã thành hôn với Hoàng Thượng của các ngươi chưa?”
Bà chủ lập tức nói: “Không có! Điện hạ yên tâm, trong cung mấy ngày trước có tuyên bố, thời gian tổ chức đại điển được kéo dài sau một tháng, vì thế khoảng cách tới đại điển còn một khoảng thời gian.”
“Kéo dài thời hạn?”
Mộ Dung Bắc Uyên hơi kinh ngạc.
Bình thường, Lý Mặc đối với Triệu Khương Lan chắc chắn sẽ bắt buộc, chứ không phải lùi lại như thế mới đúng.
Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra.
Mộ Dung Bắc Uyên vội hỏi: “Cuối cùng vì sao lễ mừng đã kéo dài thời hạn?