Chương
Bà chủ quán lo lắng nhìn hắn.
“Bởi vì chủ thượng đột nhiên bị ốm, với tình trạng cơ thể như bây giờ thì không thể tham gia yến tiệc được. Nghe nói là người không thể bước xuống giường, ngay cả việc đi lại bình thường cũng là một vấn đề lớn.
Lông mày của Mộ Dung Bắc Uyên giật giật: “Ngươi nói cái gì!”
Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên trở nên khó coi, ngay cả khi biết nàng và Lý Mặc sắp thành hôn, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Bây giờ Triệu Khương Lan lại ngã bệnh, hơn nữa còn có thể sẽ kéo dài đến một tháng, có nghĩa là bệnh tình của nàng không thể xem thường.
Cho nên Mộ Dung Bắc Uyên làm sao có thể cảm thấy yên tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, bà chủ quán nhanh chóng giải thích: “Điện hạ không cần quá lo lắng, nếu thông tin mà thuộc hạ nhận được là sự thật, thì nói không chừng bệnh tình của chủ thượng lại chính là do nàng tự gây ra. Bệ hạ cũng vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, nhưng mà ở bên ngoài thì sự thật này đã bị ép buộc phải giấu kín.
“Là do nàng ấy tự gây ra sao?” Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên hiểu ra,
Nhất định là vì Triệu Khương Lan không muốn bị giả cho Lý Mặc, cho nên để trì hoãn thời gian, nàng thể tự làm tổn thương mình. Nàng đúng là ngốc thật,
Nghĩa tới đây, Mộ Dung Bắc Uyên lại càng không thể ngôi yên.
Hằn muốn được gặp nàng, được ở bên cạnh nàng, không muốn chờ đợi thêm một phút nào nữa! “Bây giờ, điện hạ cứ yên tâm ở đây, ngài là phu quân của chủ thượng, thì cũng là chủ tử của thuộc hạ. Tất cả tình hình trong cung, thuộc hạ nhất định sẽ bám báo ngài kịp thời.
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu ra hiệu: “Làm phiên người rồi. Nhưng mà, bổn vương muốn gặp nàng ngay, người có cách nào không?”
Bà chủ quán có chút bối rối: “Chủ thượng đang ở trong cung, bệ hạ đã ra lệnh canh giữ rất nghiêm ngặt, Chủ thượng hoàn toàn không có quyền tự do ra vào cung. Nếu như Chủ thượng không thể ra khỏi cung được thì với thần phận của ngài bây giờ muốn vào cung lại càng khó hơn lên trời, chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi.” Mộ Dung Bắc Uyên thở dài, hắn đương nhiên biết Vị
Ương Cung là nơi mà người khác không thể tùy tiện vào. Nhưng nếu hắn không thể vào được, thì sẽ phải sắp xếp cho Hoắc Hoa Quý tiến cung.
Hắn ra hiệu cho Hoắc Hoa Quý bước tới: “Có cách nào sắp xếp cho vị cô nương này đến Vị Ương Cung làm nữ tỷ bên cạnh Chủ thượng của người không?”
“Vị cô nương này là?”
“Nàng ta là Hoắc Hoa Quý, là người mà bổn vương dự định đưa vào cung hoán đổi vị trí để đưa Chủ thượng của người ra ngoài.”
Bà chủ quán thở gấp: “Ý của ngài là để nàng ta thay thế Chủ thượng? Nhưng, nhưng mà Bệ hạ và Chủ thượng quen biết nhau nhiều năm như vậy, Bệ hạ hiểu Chủ thượng hơn bất cứ ai. Nếu như bỗng nhiên thay đổi một người khác, cho dù có giống đến thế nào đi nữa, thì cũng rất dễ bị lộ.
Về chuyện này, Mộ Dung Bắc Uyên có thể tự mình hiểu được.
Vì lẽ đó mà hắn hy vọng Hoắc Hoa Quý có thể tiến cung càng sớm càng tốt, ở bên cạnh Triệu Khương Lan để nàng ta tập quen dần. Chỉ khi quan sát dáng vẻ của Triệu Khương Lan mỗi ngày thật rõ ràng, nàng ta mới có thể bắt chước tốt được.
Bà chủ quán suy nghĩ một lúc: “Như thế này đi, thuộc hạ sẽ nhờ người của Phượng Vệ nghe ngóng thử xem, gần đây trong cung có tuyển cung nữ không. Trong hoàng cung này, có rất nhiều người thường xuyên ra vào. Mỗi năm khi đến thời điểm này, sẽ có một số người lớn tuổi muốn xuất cung, sau đó sẽ đưa người mới vào để thay thế, từ trước tới nay đều như vậy”
“Được.
“À phải rồi điện hạ, chuyện mà ngài tới đây thuộc hạ phải nhanh chóng báo cho Chủ thượng biết mới được. Nếu người biết được điều này thì nhất định sẽ rất vui.
Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khoan đã. Bây giờ ở trong cung nàng không thể đi lại, thậm chí còn không thể bước xuống giường, nếu biết chuyện, nàng nhất định sẽ cảm thấy rất lo lắng. Bổn Vương nhất định sẽ nghĩ cách để tìm nàng.
Động tác của bà chủ quán cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi đám người của Mộ Dung Bắc Uyên vừa rời khỏi, liền nhanh chóng đi nghe ngóng tin tức.
Chỉ sau hai ngày, bà ta đã có câu trả lời.
Phủ nội vụ đã dán bảng thông báo trên tường, trên đó viết là sẽ tuyển thêm một vài thái giám và cung nữ mới.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao lại chỉ tuyển một vài người?”