Chương
Có thể thấy nàng ấy dành trọn một lòng trung thành sâu sắc đối với chủ thượng của mình.
Mộ Dung Bắc Uyên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, không muốn chậm trễ thêm một chút nào nữa: “Vương phi đâu? Tình trạng của nàng thế nào rồi?”
Cần Thư vội vàng nói: “Chủ thượng đang ở trong tầm điện. Nương nương tự mình uống Nhuyễn Cần Tán nên cơ thể đang mệt mỏi và hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Nhưng may là thứ này không phải là thuốc kịch độc, cho nên chỉ cần nương nương được chăm sóc vài tháng và nghỉ ngơi thích hợp thì sẽ dần dần khôi phục lại sức khỏe thôi.”
Nghe đến đây, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cần Thư biết rằng bây giờ người mà Mộ Dung Bắc Uyên nhớ mong nhất chính là Triệu Khương Lan, vì vậy nàng ấy liền cẩn thận đưa hắn vào thăm Triệu Khương Lan: “Xin Điện hạ hãy đi với nô tỳ.”
Khi họ đến tẩm điện của Triệu Khương Lan, Cần Thư không dám quấy rầy hai người họ nữa.
Cẩn Thư là Phượng Vệ luôn theo sát bảo vệ cho Triệu Khương Lan, cho nên nàng ấy đương nhiên biết rõ vị điện hạ này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Triệu Khương Lan.
Chắc chắn chủ thượng sẽ mừng rỡ khôn xiết khi nhìn thấy hắn.
“Chủ thượng đang ở bên trong, thuộc hạ sẽ cho tất cả những người khác lui xuống, để ngài và nương nương nói chuyện riêng với nhau.
Cánh cửa tẩm điện đóng lại, Mộ Dung Bắc Uyên từ từ đi vào trong.
Bước chân của hắn nhanh thoăn thoắt, sau khi bước đến bên giường và nhìn thấy một bóng người đang nằm trên chiếc giường nhỏ, thì hắn lại một lần nữa dừng bước.
Khương Lan, là Khương Lan của hắn đây mà.
Để chống lại hoàng quyền độc tài và hung ác, nàng thà tự làm khổ mình, chứ không chịu dễ dàng để bị sai khiến. Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy cay cay nơi sống mũi, nước mắt lưng tròng chực chờ rơi vì nỗi đau xót cho nàng.
Hắn cố kìm nước mắt, lặng lẽ đi về phía trước, rồi nằm lấy tay của Triệu Khương Lan.
Vì cơ thể đang không khỏe, cho nên các ngón tay của nàng lạnh ngắt như băng.
Vẻ mặt của nàng phờ phạc và tái nhợt, nàng đã hao gầy hơn nhiều so với lúc còn ở Thần Vương phủ Cảm thấy có người đang nắm tay mình, Triệu Khương
Lan cau mày một cái và mở mắt ra. Nàng nhìn thấy người đó là nam nhân, cho nên ban đầu nàng nghĩ đó là Lý Mặc.
Nhưng khi nhìn rõ bóng người, nàng mới nhận ra người đó là một kẻ xa lạ nàng không hề quen biết.
Nàng giật nảy mình, lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Người là ai? Buông tay ta ra!”
“Suỵt! Đừng sợ! Là ta đây, Khương Lan ”
Giọng nói này…
Triệu Khương Lan nhìn người trước mặt với vẻ nghi ngờ: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Khương Lan, ta là Mộ Dung Bắc Uyên, ta tới tìm nàng rồi đây Triệu Khương Lan trợn to hai mắt: “Ngươi nói cái gì, ngươi là Mộ Dung Bắc Uyên, ngươi là Uyên Nhi?”
Nàng muốn đưa tay lên chạm vào mặt hắn nhưng cẳng tay chỉ mới vừa nâng lên một chút, thì đã yếu ớt buông xuống vì không còn sức lực.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy nàng như vậy thì lòng hắn đau như dao cắt. Tại sao Triệu Khương Lan vốn dĩ khỏe mạnh lại trở nên tiều tụy như bây giờ chứ?
Nước mắt hắn rơi xuống, “tí tách” nhỏ giọt rớt trên tay nàng.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt tay nàng và để các ngón tay của nàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của hån.
“Khuôn mặt này là giả, ta đã nhờ Tiểu Dương mang tới để giúp ta cải trang thành một người khác, như vậy thì mới có cơ hội vào cung gặp được nàng
Triệu Khương Lan đã chạm đến những dấu vết nhỏ trên cổ của hắn.
Nhưng cho dù cảm giác ở đôi bàn tay có chân thực đến nhường nào, thì nàng vẫn ngỡ giống như là một giấc mơ.
“Uyên Nhi à, đây là thật, hay là ta đang nằm mơ sao? Có phải tất cả đều là ảo ảnh trong giấc mơ của ta, đến khi ta mở mắt tỉnh dậy rồi, thì chàng sẽ biến mất, có phải không?”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu nguầy nguậy, hắn liên tục hôn vào bàn tay của Triệu Khương Lan.
“Không, đây không phải là mơ! Là ta đã tới rồi đây,
Vương phi, là ta đã tới tìm nàng rồi đây! Thứ lỗi cho ta, ta đã đến muộn rồi, đã khiến nàng phải chịu khổ rồi.”