Chương
Hơi thở của Triệu Khương Lan như chậm lại: “Cái này có thể làm được không?”
“Không biết nữa, nhưng đây là cơ hội duy nhất vào lúc này. Tạm thời nàng không thể đi lại bình thường được, vì vậy đừng lo lắng, chỉ cần tận dụng thời gian này để nàng ta hiểu rõ hơn về nàng, từ đó nàng ta có thể bắt chước nàng chính xác hơn. Bằng cách này, nàng ta có thể đánh lừa và kéo dài thời gian của Lý Mặc, như vậy thì sẽ càng có lợi cho chúng ta.”
“Nữ nhân chàng tìm được là ai vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên hạ tầm mắt: “Là cô nương của một gánh hát, ta biết chuyện này hơi tàn nhẫn, nhưng ta không thể không làm như vậy. Đương nhiên, ta không ép buộc nàng ta phải đồng ý, mà là sự trao đổi giữa ta và nàng ta, ta nhận lời chăm sóc cho phụ thân của nàng ta, cho nên đây là một sự đổi chác xuất phát từ sự tự nguyện của cả đổi bên.”
Triệu Khương Lan khế “Ừ!” một tiếng, nhưng trong lòng lại thấy bùi ngùi xúc động.
Để có thể tìm được người trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên và những người khác chắc hẳn đã phải vất vả nhiều lắm.
Chỉ là không biết liệu có thể lừa được Lý Mặc hay không.
Nhưng bây giờ có thể nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì tâm trạng của Triệu Khương Lan đã tốt lên rất nhiều rồi.
Dường như trong chớp mắt, hơn phân nửa sự ấm ức đã tan biến hết ngay khi nàng gặp được hắn.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộ Dung Bắc Uyên: “Nhưng mà Tiểu Dương không có theo bọn chàng vào cung, vậy sắp tới cái mặt nạ này phải thay đổi thế nào đây?”
“Là vì ta không yên tâm về nàng nên ta tới trước, chứ lúc sau thì Tiểu Dương cũng đã nghĩ cách cải trang thành nội giám để vào cung rồi. Ta định để Tiểu Dương ở lại đây, chỉ cần thời cơ thuận lợi thì sẽ đưa nàng ra ngoài, vả lại hắn ta còn ở bên cạnh Hoắc Hoa Quý, nếu có bất cứ điều gì khác thường thì có thể kịp thời báo cho chúng ta”
Triệu Khương Lan vô cùng xúc động.
Hóa ra trong những giờ phút khó khăn nhất, nàng chưa bao giờ phải một mình chiến đấu. Vẫn còn có rất nhiều người quan tâm và cố gắng nỗ lực vì nàng như vậy.
“Đừng sợ, ta chắc chắn sẽ đưa nàng về nhà” Một lúc sau, ở bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của
Vũ Mạc: “Thưa chủ thượng, đến giờ dùng bữa rồi” Triệu Khương Lan không tiện di chuyển, nên mấy ngày nay thức ăn đều do người hầu bưng vào.
Mộ Dung Bắc Uyên nhận lấy thức ăn từ tay người hầu: “Ta tới đây.”
Hắn đút cho Triệu Khương Lan một muỗng cháo, nàng chậm rãi từ từ nuốt xuống.
Vũ Mạc bật cười: “Điện hạ ở đây thì tốt quá rồi, chủ thượng nhiều ngày qua không chịu ăn uống gì cả, bọn thuộc hạ đút cho chủ thượng nhưng chủ thượng cũng chẳng ăn được mấy miếng”
Mộ Dung Nghiên dịu dàng nhìn Triệu Khương Lan, suy nghĩ một lát rồi quay sang nhắc nhở Vũ Mạc: “Đừng gọi ta là “điện hạ” nữa, trước khi thành công đưa được Vương phi rời khỏi đây, không được phạm bất kỳ sai lầm nào cả”
Triệu Khương Lan ngước mắt lên: “Vậy ta nên gọi chàng như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên tinh nghịch nhìn nàng: “Thế thì kính xin chủ tử đặt cho thần một cái tên” Triệu Khương Lan liếc hắn một cái: “Mồm mép lém lính.”
Nhưng mà vẫn cần phải có một cái tên, nếu không thì gọi qua gọi lại sẽ rất bất tiện.
Nàng suy nghĩ một hồi. Tên của Mộ Dung Bắc Uyên có một chữ “Uyên”, phía trên nó là chữ “Vữ”, phía dưới nó là chữ “Tề”: “Vậy thì gọi chàng là Vũ Tề đi!
Mộ Dung Bắc Uyên vừa nghe xong thì lập tức hiểu ngay tấm lòng của Triệu Khương Lan, hắn trả lời: “Được rồi, nô tài xin đa tạ chủ tử.”
“Ba hoa lắm mồm”