Chương
Nhìn thấy nụ cười của Triệu Khương Lan đã trở lại trên môi, trong lòng Vũ Mạc thấy rất mừng rỡ.
Đúng lúc này Cẩn Thư lại đưa Hoắc Hoa Quý tới. Vũ Mạc bẩm báo: “Thưa chủ thượng, Hoắc cô nương đến rồi, người có muốn gặp nàng ta hay không?”
“Mời nàng ta vào đi”
Hoắc Hoa Quý hành lễ với nàng, Triệu Khương Lan quan sát nàng ta hồi lâu, quả nhiên nếu không nhìn mặt thì vóc dáng của nàng ta trông rất giống nàng.
“Hoắc cô nương, để cho tiện thì sau này ta gọi người là Hoa Quý nhé. Ở trong Vị Ương Cung này, ta sẽ dạy người tất cả mọi thứ liên quan đến ta, chỉ là bây giờ ta không tiện di chuyển, nên là người hãy theo sát ta nhiều vào.”
Hoắc Hoa Quý vội vàng gật đầu một cái, nàng ta quan sát Triệu Khương Lan một cách cẩn thận, trong lòng cảm thần một câu.
Vị này là Vương phi khiến Thần Vương điện hạ chết mê chết mệt đây sao, quả nhiên mặt mũi nàng vừa thanh tú xinh đẹp, lại vừa tạo nhã đoan trang.
Ngay cả như lúc này trông nàng rất yếu ớt ở trên giường, nhưng trên người của nàng cũng vẫn không mất đi phong độ.
So với nàng, Hoắc Hoa Quý thật sự tầm thường hơn rất nhiều, chẳng trách Điện hạ đi khắp nơi cũng đều bắt bẻ và kén chọn.
“Ta bảo nàng ta phải luôn luôn luyện tập chữ viết tay của nàng, còn phải tập nói bằng giọng của nàng. Nhưng mà ta không hiểu tiếng Vinh Dương, nếu nàng nghĩ ra còn những chuyện nào khác cần phải chú ý, thì cố gắng hết sức nói cho nàng ta nhé”
Triệu Khương Lan đồng ý, nàng cứ không nỡ buông tay của Mộ Dung Bắc Uyên ra.
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ cười: “Ta ở đây bên cạnh nàng mà, không đi đâu cả”
Đây chính là điều mà Triệu Khương Lan hằng ao ước bấy lâu. Đợi đến khi tất cả mọi người đều ra ngoài, nàng không nhịn được bèn hỏi Mộ Dung Bắc Uyên: “Chàng có thể tạm thời lột xuống chiếc mặt nạ này cho ta xem một chút được không?”
“Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của ta sao?”
“Ừm, muốn chứ, ngay cả trong giấc mơ cũng đều muốn”
Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận tháo chiếc mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt mà Triệu Khương Lan quen thuộc nhất, vẫn khôi ngô tuấn tú và quyến rũ vô cùng.
Nét mặt của Triệu Khương Lan khoan khoái dễ chịu, nàng không khỏi nhếch mép: “Chàng hôn ta một cái đi. Nghe thấy lời nói nũng nịu vừa rồi của nàng, trái tim của Mộ Dung Bắc Uyên đều tan chảy cả rồi.
Hắn ngồi xổm xuống bên giường, tiến tới và dịu dàng hỏi nàng: “Ồ? Thế Vương phi muốn ta hôn chỗ nào nhỉ?”
Triệu Khương Lan chu cái miệng nhỏ xíu ra, ngay lập tức Mộ Dung Bắc Uyên đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hai người trao nhau một cái hôn nồng nhiệt, nàng và hắn đều không nỡ rời môi khỏi người kia. Đang lúc cả hai quyện lấy nhau như keo như sơn, thì Cẩn Thư chạy lon ton tới: “Chủ thượng, không hay rồi, bệ hạ đang đến đây, người có muốn điện hạ tránh mặt một lát không?”
Nàng ấy nhìn thấy cảnh tượng thân mật giữa hai người thì mặt đỏ bừng bừng, vội vàng xoay người đi, nàng ấy có một chút nôn nóng, lại vừa có một chút thẹn thùng.
Mộ Dung Bắc Hải đưa ngón tay ra lau nhẹ một cái trên môi của Triệu Khương Lan. Triệu Khương Lan chỉ vào bức bình phong trong góc phòng: “Chàng ra phía sau đó ẩn náu một chút đi, nếu không với bản tính đa nghi của Lý Mắc, lỡ như chàng và hắn ta đụng mặt nhau, bị hắn ta nhìn chằm chằm rồi hỏi tới hỏi lui thì sẽ không hay đâu.
“Ừ”
Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc mà Lý Mặc đã đến đây rồi.
Kể từ lần trước Triệu Khương Lan khiến Lý Mặc phải cụt hứng bỏ về, thì trong lòng hắn ta cứ luôn canh cánh một nỗi buồn man mác.