Chương
Triệu Khương Lan khúc khích cười: “Ài, chàng nói chúng ta như thế này có giống như đang yêu đương vụng trộm không?”
Mộ Dung Bắc Uyên trừng phạt cắn tại của nàng một cái: “Nói linh tinh, ta và nàng chính là phu thê, chỉ là khác chỗ cùng nằm cùng gối thôi, sao có thể coi là vụng trộm được chứ.
Có Mộ Dung Bắc Uyên ở bên cạnh, sau khi Triệu
Khương Lan đến Vinh Dương, lần đầu tiên ngủ được một giấc ngon lành.
Trong hơi thở đều có thể ngửi thấy mùi hương thơm mát thoang thoảng trên người Mộ Dung Bắc Uyên.
Cả người của nàng đều rúc trong vòng ngực rắn chắc của Mộ Dung Bắc Uyên, lại cảm thấy được sự kiên định. Vốn cho rằng trong lòng bản thân rất khó được yên ổn là bởi vì sinh ra ở một nơi khác.
Cho dù Vinh Dương từng là nhà của nàng, nhưng bây giờ, nàng nhận định nhà của nàng chỉ có Thần Vương phủ. Đến tận bây giờ mới hiểu đạo lý “Nơi yên lòng là quê hương của chúng ta”.
Có Mộ Dung Bắc Uyên nàng sẽ cảm thấy yên lòng. Nơi nào có hẳn, nơi đó chính là nhà.
Khi trời sang, Triệu Khương Lan lười biếng mở mắt ra. Mộ Dung Bắc Uyên bóp va cho nàng: “Vai gáy của nàng đang kêu rắc rắc này, nghe thấy chưa, điều này chứng minh, nằm suốt ngày không tốt cho vai. Hay là đi loanh quanh đi, ta đầy nàng đi.
Tuy tối hôm qua nói bị đau dạ dày lừa Lý Mặc là giả.
Nhưng Triệu Khương Lan thật sự cảm thấy nằm cả ngày khiến cả người không được tự nhiên.
Nghe thấy Mộ Dung Bắc Quý nói như thế, nàng gật gật đầu: “Được, chàng đẩy ta đi loanh quanh hoa viên đi
Mộ Dung Bắc Uyên bảo người mang một chiếc xe lăn đến, Cần Thư thấy sắc mặt của Triệu Khương Lan, trong lòng vui vẻ.
“Hôm nay nhìn chủ thượng hồng hào hơn mấy hôm trước rất nhiều, có điện hạ ở bên cạnh đúng là không giống nha.
Triệu Khương Lan nhìn gương mặt làm trò của nàng ấy không chút giấu giếm nào nói: “Đó là đương nhiên, Vương gia là thuốc thần của ta, hợp với ta, có tác dụng hơn bất kỳ phương thuốc nào trên thế gian này.
Mộ Dung Bắc Uyên búng mũi nàng một cái, lại đưa tay ra đặt lên eo nàng, ôm nàng lên, cẩn thận đặt nàng vào xe lăn.
“Đi thôi, thời tiết rất đẹp, đi ra ngoài phơi nắng đi Vì để không thu hút sự chú ý của người khác, xe lăn vẫn là do Cẩn Thư đẩy.
Mộ Dung Bắc Uyên thì đi bên cạnh người nàng, cho dù là bị người khác nhìn thấy thì cung chỉ cho rằng hắn là nội thị trong Vị Ương Cung mà thôi.
Như vậy mới khiến người ta không nảy sinh ra nghĩ ngờ.
Mấy người đi đến bên hồ nước nhìn những con cá chép nhiều màu được nuôi ở trong đó.
Bởi vì là rét mùa xuân nên nước hồ vẫn lạnh, cá ở trong hồ cũng không còn cơ hội sống, uể oải không chịu động đây.
Triệu Khương Lan vung thức ăn cho cá vào thì bọn chúng mới có chút động tĩnh.
Nàng đang muốn gọi Mộ Dung Bắc Uyên ra xem cá thì đột nhiên bên cạnh có một giọng của nữ nhân truyền đến.
“Ai ya, đây không phải là Thần Vương phi của Thịnh Khang sao? Sao ngươi lại đến Vinh Dương này thế, gần đây bổn cung không nghe nói thấy Thịnh Khang phái sứ thần qua thăm nha
Triệu Khương Lan nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên thì
Liễu phi trang điểm lộng lẫy.
Lông mày của nàng nhưởng lên, sao lại là nữ nhân Bạch Chỉ Hương này thế.
Mấy ngày này nàng đóng cửa từ chối tiếp khách, không dễ dàng gì mới chặn được một đám đến làm phiền.
Không ngờ là khó lắm mới ra khỏi cửa lại gặp được nàng ta. Liễu phi đương nhiên biết cái người gọi là công chúa
Nhã Lan thực chất là Thần Vương phi.
Lần trước khi Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Uyên đến chữa trị độc tình, nàng ta đã nhìn ra Lý Mặc có tình cảm không bình thường với vị Thần Vương phi này.
Nhưng nàng ta thật sự không ngờ rằng, Lý Mặc sẽ không kiêng nể gì.
Vậy mà hao tốn bao tâm tư để đoạt vị Vương phi này về, còn sắc phong lên làm Hoàng hậu.
Khẩu khí này, nàng ta hả có thể nhìn được! Cái gì mà công chúa Nhã Lan, rõ ràng là thê tử nhà người ta.