Chương
Liễu phi làm gì có biết bơi, cho dù nước ao không sâu, cũng vẫn vùng vẫy kịch liệt trong nước, bị dọa đến hoa dung thất sắc.
“Cứu mạng, ngươi đâu mau đến cứu bổn cung!” Cung nhân của nàng ta sốt ruột dậm chân, ánh mắt rơi trên người của Mộ Dung Bắc Uyên. Trong đó có một cung nhân nghênh ngang kiêu ngạo sai sử nói: “Này ngươi, tiểu thái giám, ngươi còn không mau xuống cứu nương nương bọn ta lên! Nếu nương nương xảy ra chuyện gì thì ai cũng không chịu trách nhiệm nổi!” Mộ Dung Bắc Uyên lành lùng liếc nàng ta một cái, mở miệng từ chối.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, bất tiện”
“Ngươi một tên thái giám, lại không phải nam nhân thực sự, có cái gì bất tiện chứ!”
Triệu Khương Lan nghe được câu này thì cười lạnh nói: “Hỗn xược! Hắn là người bên cạnh bổn cung, há lại để cho ngươi tuỳ ý sai khiến, nàng ta tự mình rơi xuống nước, có quan hệ gì đến Vị Ương cung, người của Vị Ương cung không có nghĩa vụ phải cứu nàng ta.
Mộ Dung Bắc Uyên không thèm nhìn người trong ao một cái, ngược lại đi khoác áo choàng lên cho Triệu Khương Lan.
“Gió lớn, đừng hứng lạnh nữa, trở về sớm đi.
Triệu Khương Lan ừ một tiếng: “Được, chúng ta đi, đỡ phải ở đây nhìn thứ không sạch sẽ, bẩn mắt” Chỉ còn lại người mà Liễu phi mang đến đang sốt ruột ở bên cạnh, cuối cùng thì cũng kéo được nàng ta lên.
Liễu phi tức giận đến run người: “Nữ nhân kia quả là mất trí rồi, nhất định là thủ hạ của nàng ta ra tay với bổn cung! Lúc đẩy bồn cung cảm thấy hai chân của bổn cung không nghe theo sự sai khiến, nói không chừng là tên thái giám đứng bên cạnh nàng ta làm!”
Cung nữ bên người nàng ta liền vội vàng nói: “Vừa nãy nô tỳ bảo tên thái giám đó xuống cứu người, hắn ta vậy mà dám từ chối, thật là không biết lớn nhỏ! hơn nữa còn choàng áo khoác lên cho công chúa, nhìn thế nào thì cũng thấy động tác này có chút ám muội, nô tỳ nhìn thấy, cũng cho rằng quả thật là không thích đáng!”
Liễu phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, một tên thái giám nhỏ bé cũng dám khinh thường bổn cung. Không cho hắn chút bài học, thì hắn không biết trời cao đất dày là gì mà”
“Ngươi vừa nói, hắn ta choàng áo choàng lên cho công chúa Nhã Lan, công chúa Nhã Lan cũng không né tránh?”
“Đúng vậy, hơn nữa người này cũng rất lạ mặt, không giống với người ở lâu trong cung, mà giống người vừa mới tới. Nghe nói, Vị Ương cung vừa mới nhập thêm mấy người cung nhân.
Liễu phi hừ một tiếng: “Bệ hạ của chúng ta kinh ngạc không ít ở trước mặt nữ nhân kia, nhưng ngờ tới, một tên thái giám trong Vị Ương cung cũng có thể có động tác thân mật với nàng ta. Nếu như điện hạ biết, chưa hẳn là sẽ để cho nàng ta ở lại!” Bạch Chỉ Hương nghĩ là, nàng ta không có cách gì làm với Triệu Khương Lan. Mấy cô cô trong Vị Ương cung như Vũ Mạc và Cẩn Thư, nàng ta cũng không động vào nổi.
Nhưng cơn tức giận hôm nay không trút ra, nàng ta mất mặt trước mặt nhiều người như thế này. Sợ là rất nhanh sẽ truyền ra khắp trong cung, không chừng người ngoài sẽ chê trách nữa. Triệu Khương Lan này còn chưa sắc phong, khiến cho nàng ta không có mặt mũi như thế.
Bất luận thế nào thì nàng ta cũng phải bù vào lần này. Ra tay với tiểu thái giám kia, càng thích hợp hơn.
Cho nên Liễu phi khóc sướt mướt đi tìm Lý Mặc kể khổ ngay lập tức.
Lý Mặc vừa nghe thấy tiếng khóc nháo của Liễu phi đã cảm thấy phiền chán, nhưng nghe nàng ta nói đến Vị Ương cung, thì trong lòng hắn ta hơn rung động, để cho nàng ta vào.
“Sao ngươi lại ở Vị Ương cung? Trẫm không phải là đã nhắc nhở qua ngươi, không được bát kính với Hoàng hậu, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Bạch Chỉ Hương uất ức lau nước mắt: “Bệ hạ thiên vị, thần thiếp đã sớm biết, thần thiếp cũng không dám có hy vọng xa vời ngài sẽ đứng về phía của thiếp. Nhưng hôm nay đám người của Vị Ương cung quả thật là đã ức hiếp người quá đáng rồi, đến cả một tên thái giám nho nhỏ cũng có thể ức hiếp thần thiếp, ngài cũng định không quan tâm sao?”