Chương
Đợi hắn nếm mùi khổ xong, xem hắn còn dám coi thường mình nữa không.
Vốn dĩ Lý Mặc muốn tuỳ ý để cho Liễu phi đi đến Vị Ương cung truyền khẩu dụ, nhưng hắn ta lại sợ Liễu phi thêm mắm thêm muối, lại gây ra chuyện khác. Hắn ta định đích thân đi một chuyến, vừa hay cũng đang muốn gặp Triệu Khương Lan, cũng tìm hiểu thêm cung nhân mới đến là ai.
Liễu phi há có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này, lập tức nói muốn đi theo luôn.
Lúc trước ra ngoài dạo một vòng, cuối cùng Triệu Khương Lan cũng ăn nhuyễn cân tán, không có sức lực.
Cho nên nàng vừa về tẩm điện là đã ngủ sâu rồi. Sau khi Một Dung Bắc Uyên dỗ nàng ngủ xong, đứng dậy đi dạo quanh Vị Ương cung.
Nơi đây dù sao cũng là nơi Triệu Khương Lan từng sinh sống, bên trong bày biện rất nhiều đều là đồ chơi và đồ cất giữ ở kiếp trước của nàng.
Nhìn thấy những thứ này, hắn dường như có thể càng hiểu về nàng của quá khứ nhiều hơn.
Vũ Mạc thấy hắn cảm thấy hứng thú, nên đưa hắn đi dạo khắp nơi trong cung.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền động tĩnh đến.
Tiểu cung nữ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Cô cô, điện hạ đến rồi, còn có Liễu phi nương nương cùng đến. Các ngài ấy nói muốn gặp thái giám đi cùng nương nương đến bên ao hôm nay, nô tuỳ nghĩ, hình như là Vũ Tề
Trong lòng Vũ Mạc rung lên chuông cảnh báo trong nháy mắt: “Ngươi nói cái gì, bệ hạ muốn gặp… Vũ Tề?”
Sau đó nàng ấy liền nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên: “Hay là, ngài đi ra từ cửa sau trước đi, trốn một lúc. Bây giờ chủ thượng vẫn còn chưa dậy, nếu như đơn độc gặp Hoàng thượng thì biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn
Cung nữ lắc đầu: “Cửa sau cũng có người canh giữ rồi, hình như là người của Liễu phi, hình như là đề phòng chúng ta lảng tránh.”
Mộ Dung Bắc Uyên cười nhạo một tiếng: “Liễu phi, có phải là nữ nhân mà chống đối với chủ thượng các ngươi ngày hôm nay không?”
“Chính là nàng ta, có lẽ là nàng ta rơi xuống nước ngoài ý muốn, cảm thấy không có mặt mũi, cho nên là muốn lấy ngài ra trút giận.
Vũ Mạc có chút lo lắng, Mộ Dung Bắc Uyên lại than nhẹ một tiếng.
“Nếu như đối phương cố chấp muốn tìm ta, trốn thế nào thì cũng không trốn được. Không sao cả, đi xem xem là có chuyện gì.”
Bọn họ cùng nhau đi đến tiền thính.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa vào cửa, ánh mắt của Lý Mặc đã bị hắn thu hút rồi,
Thái giám trong cung, phần lớn là không cao.
Hắn ta ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy thân hình cao to rắn rỏi như thế.
Nhưng bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên đeo mặt nạ giả, tướng mạo nhìn không đẹp, nên Lý Mặc có chút bớt buồn hơn.
Triệu Khương Lan đến cả hắn ta cũng không muốn nhìn, sao có thể xem trọng tên tiểu thái giám này chứ.
Lòng của nàng, chỉ sợ là đều đặt trên người của tên Thần Vương lớn lên giống yêu nghiệt kia rồi!
Vũ Mạc tiến lên cười làm lành: “Sao điện hạ đột nhiên đến đây, là muốn đến tìm nương nương sao? Bây giờ ngài ấy đang nghỉ ngơi, sợ là không tiện để gặp ngài.
“Nàng ấy đang nghỉ ngơi, đương nhiên là không cần làm phiền nàng ấy”
Lý Mặc đánh giá Mộ Dung Bắc Uyên: “Đây là tiểu thái giám mới đến sao? Tên là gì?”
“Hồi bệ hạ, hắn tên là Vũ Tề, là người phủ nội vụ mới phân đến”
“Thật là kỳ lạ, tất cả người của Vị Ương cũng không phải các người đều chọn lọc cẩn thận hay sao, vì sao lại để một người không quen thuộc vào?”