Chương
Chẳng qua Triệu Khương Lan nói cũng không sai, chuyện này vốn là do Bạch Chỉ Hương không tự trọng trước.
Mà Triệu Khương Lan cũng đồng ý làm hậu rồi, còn lấy danh nghĩa là Hoàng hậu trừng phạt hậu phi, không gì đáng trách.
Cho nên hắn ta cười cười: “Trẫm đương nhiên là không có dị nghị gì, Hoàng hậu vui vẻ là được.”
Triệu Khương Lan đứng từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Bạch Chỉ Hương: “Liễu phi, lựa chọn hai lựa chọn này ở đây, kết quả như thế nào, đều do ngươi tự mình chọn.
Thấy Lý Mặc không hề có ý muốn giúp mình, Bạch Chỉ Hương khóc đến hoa cả mặt, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ta chọn bốn mươi bản gỗ”
Triệu Khương Lan không chút để ỳ ừ một cái, ra hiệu cho người đỡ Mộ Dung Bắc Uyên dậy
Triệu Khương Lan chỉ chỉ lên ghế gỗ: “Nằm lên đi”
Bạch Chỉ Hương nức nở nằm úp xuống, Lý Mặc nhịn không được nói: “Liễu phi dù sao thì cũng là một nữ nhân, thân thể yếu ớt, hay là nhẹ hơn một chút đi.”
Triệu Khương Lan bất mãn sặc một cái: “Lúc các người đánh người của ta, có từng nghĩ ở đây là Vị Ương cung, nên để cho ta chút thể diện. Nếu đã là chuyện mình làm sai, thì nên chịu đi, người đâu, đánh hắn hoi cho bổn cung!”
Người hành hình chỉ đành kiên trì đi lên.
Thấy động tác đánh của hắn ta, Triệu Khương Lan giơ tay lên: “Khoan đã, ngươi chưa ăn cơm sao. Cẩn Thư, ngươi đánh, cái vừa nãy không tính, hầu hạ Liễu phi nương nương cẩn thận cho ta”
Cẩn Thư nghe vậy thì tiến lên, không hề nương tay đánh Liễu phi xuống.
Chưa đến được một nửa thì Liễu phi đã không chịu nổi nữa rồi, hôn mê luôn rồi.
Lúc này Triệu Khương Lan mới ra hiệu cho Cẩn Thư dừng lại: “Bỏ đi, món nợ này cứ ghi lại trước đã, sau này rảnh thì lại đánh tiếp. Nâng nàng ta ra ngoài đi, đừng để trong Vị Ương cung, nhìn thôi cũng thấy xui xẻo” Lý Mặc khoanh tay đứng nhìn cảnh này, trong lòng phức tạp.
Đợi sau khi Bạch Chỉ Hương bị người nâng đi xong, hắn ta mới tiến lên trước mặt Triệu Khương Lan.
Ai biết được Triệu Khương Lan ngay cả một nửa ánh mắt cũng không cho hắn ta, ngược lại còn rất lo lắng cho cái tên thái giám kia.
“Người đâu, đi thái y viện lấy chút thuốc kim sang đến đây, đắp vết thương cho Vũ Tề”
Lý Mặc khụ một cái, thử bắt chuyện: “Hoàng hậu, lần này trong cung của nàng có mấy người mới đến thế? Ngoài tên thái giám này còn có ai không, bình thường thấy nàng không thích dùng người, sao đột nhiên lại muốn thêm người vậy?”
Triệu Khương Lan tức giận trả lời một câu: “Có liên quan gì với người không?”
Dù sao thì ở trước mặt người khác, Cần Thư không muốn Lý Mặc mất mặt như vậy, liền trả lời nói.
“Bẩm bảo bệ hạ, lần này tổng cộng có hai người, còn có một cung nữ, tên là Hoa Quý.
Hoắc Hoa Quý vừa hay đang ở bên cạnh, nhìn hết tất cả cảnh này. Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Lý Mặc, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng không yên.
Lại nhớ đến không ít lời đồn trong cung, nói vị bệ hạ này tính tình thất thường. Nhất là năm gần đây, tính tình của hắn ta ngày càng không tốt.
Nàng ta không khỏi nghĩ đến, nếu như sau này nàng ta đóng giả làm Triệu Khương Lan ở bên cạnh Lý Mặc, chắc chắn là không thể giấu mãi đến già.
Nói không chừng một ngày nào đó bị người vạch trần, đến lúc đó sợ là chết không có chỗ chôn.
Vừa nghĩ đến đây, Hoắc Hoa Quý bị doạ đến run rẩy. Lý Mặc nhìn dáng vẻ của Hoắc Hoa Quý không khỏi nhíu mày.
“Sao nhìn có vẻ nhát gan như thế, người như thế có thể ở lại bên cạnh Hoàng hậu hầu hạ sao? Cần phải tìm một người thông minh lanh lợi một chút, hay là đổi người đi.”
Hoặc Hoa Quý nghe thấy câu này thì càng căng thẳng hơn, không dám ngẩng đầu.
Triệu Khương Lan cũng có chút lo lắng nhìn cảnh này. Vốn đĩ Triệu Khương Lan cho rằng Hoắc Hoa Quý cũng coi như là thận trọng, học các thứ rất nhanh, là một người thông minh.
Sau này hai người bọn họ đổi thân phận, nàng ta chắc cũng có thể ứng phó.
Nhưng xem ra, Hoắc Hoa Quý rất sợ Lý Mặc.