Chương
Nếu mà như thế, sau này Hoắc Hoa Quý tự mình ứng phó, chỉ sợ là sẽ rắc rối lớn.
Không được, phải nghĩ cách huấn luyện lá gan của nàng ta mới được.
Lúc Lý Mặc càng bất mãn, thì biểu cảm càng nghiêm rộng. Vừa nhìn qua, quả thật là có chút đáng sợ.
Hoắc Hoa Quý đầu cũng không dám ngẩng, chân tay đều lạnh lẽo.
Vẫn là Triệu Khương Lan tiến lên giải vây: “Được rồi, ngươi hung dữ như vậy làm gì, doạ tiểu cô nương trong cung của ta rồi.”
Lý Mặc liếc Hoắc Hoa Quý một cái: “Cũng không phải là trẫm cố ý nổi cáu, thực sự là cảm thấy cung nữ như thế này ở bên cạnh nàng cũng là một gánh nặng. Nếu như nàng thật sự thiếu người, không bằng trẫm điều mấy người lanh lợi đến, sử dụng cũng hài lòng.
“Không cần đâu, người là do ta tự chọn, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả”
Thấy nàng kiên trì, hắn ta cũng không miễn cưỡng. Triệu Khương Lan vẫn đang để ý đến vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên, bây giờ không kiên nhẫn mà tiền khách đi.
“Bệ hạ xin trở về đi, Liễu phi cũng đã hôn mê rồi, người thế nào cũng nên đi trấn an một chút chứ.”
Trong nháy mắt Lý Mặc ngượng ngùng.
“Chuyện hôm nay…
“Chuyện hôm nay, ta không muốn nhắc đến nữa
Lý Mặc chỉ đành thở dài một hơi, lưu luyến không xong rời đi.
Đợi hắn ta vừa đi xong, Triệu Khương Lan lập tức đến nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Sao rồi, đau không?”
Thuốc kim sang đã lấy về rồi, nàng cầm trên tay.
“Đi, chúng ta đi vào trong tẩm điện thoa thuốc” Hai người cùng nhau trở về tẩm điện.
Mộ Dung Bắc Uyên lại không nói câu nào, vẫn luôn nhìn mũi giày của mình, không biết là đang nghĩ cái gì.
Triệu Khương Lan lệnh cho người đặt lò lửa ở bên cạnh giường, thấy xung quanh không lạnh nữa mới nhẹ giọng nói: “Đến đây, cởi y phục ra, ta thoa thuốc cho chàng.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhấp nhấp miệng: “Không cần đầu, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.
“Nghe lời đi, chàng muốn để ta lo lắng hay sao?”
Trong ánh mắt của Triệu Khương Lan lộ ra vẻ đau lòng: “Bạch Chỉ Hương đáng chết, đợi sau này có cơ hội lại dạy bảo nàng ta một trận!”
Mộ Dung Bắc Uyên im lặng cởi ngoại bào ra, sau đó lộ ra cái lưng cường tráng.
Lần trước ở trong hoàng cung của Thịnh Khang, vết sẹo hắn bị Chiêu Vũ để dùng roi đánh vẫn chưa hết.
Vết thượng cũ chưa khỏi, lại có thêm vết thương mới rồi, hốc mắt Triệu Khương Lan đỏ lên ngay lập tức. Ngón tay của nàng không thể dùng quá linh hoạt được, nhưng muốn tự tay thoa thuốc cho Mộ Dung Bắc
Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng có thể cảm nhận được ngón tay của Triệu Khương Lan đang run rẩy.
“Thật sự không đau”
“Nhưng ta đau” Nàng cắn môi: “Ta không nhìn được. chàng phải chịu bất kỳ vết thương nào cả, nếu không thì tim sẽ đau như cắt. Lúc trước khi ta không còn hy vọng nào nữa nghĩ, nếu như để ta gặp lại chàng một lần nữa, thì ta có thể dùng tất cả mọi thứ để đổi. Ai biết được chàng lại lặn lội xa xôi vất vả đến đây, còn gặp phải cái tội này, đến cả loại nữ nhân như Bạch Chỉ Hương cũng dám ra tay với chàng, ta sao có thể không tự trách được chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên xoay người cầm lấy tay nàng: “Là ta cam tâm tình nguyện, nàng tự trách làm cái gì. Hơn nữa, đánh ít đau ít, ta cũng không không tâm chuyện này”
Hắn nói xong, lại nghĩ đến một chuyện khác, ngược lại bĩu môi.
“Nhưng vừa nãy ta có chút không vui.”
Triệu Khương Lan nghi ngờ nhìn hắn: “Sao thế, tức giận Bạch Chỉ Lan và Lý Mặc sao?”
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt có chút ý giận dỗi.