Chương
“Nàng làm gì mà nói mình là Hoàng hậu. Nàng mới không phải là Hoàng hậu của hắn ta, nàng là Vương phi của ta!”
Triệu Khương Lan dở khóc dở cười: “Ta nói như thế, còn không phải là muốn trút giận cho sĩ diện của chàng sao. Nếu như không lấy thân phận Hoàng hậu ép Bạch Chỉ Hương thì nàng ta sao có thể ngoan ngoãn chịu trừng phạt chứ. Lý Mặc không chừng còn nói cả một đống ngụy biện, chỉ có ta nói như thế thì hắn ta mới không có ý kiến gì.”
“Nhưng ta không vui, ta ghen rồi, có chút buồn rồi!” Ài da, Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể đáng yêu như thế vậy chứ!
Trong lòng Triệu Khương Lan đều tan chảy rồi, vội vàng ôm lấy hắn dỗ dành: “Phu quân đừng tức giận, là ta nói sai rồi, ta mới không phải là Hoàng hậu của Lý Mặc, ta chỉ là Vương phi của một mình phu quân có được không?”
Mộ Dung Bắc Uyên hừ: “Nàng dỗ người là dùng miệng nói nói thôi sao, một chút thành ý cũng không có.
Triệu Khương Lan lập tức hôn lên môi hắn, lại hôn lên lung hån.
Hai người quấn lấy hôn nhau, suýt chút nữa thì lau súng cướp cò rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên mất tự nhiên quay mặt ra chỗ khác: “Nhiệt tình như thế, ta sẽ không nhịn được đâu.
“Nhịn không được thì cử làm theo nguyện vọng của chàng đi, cũng không phải không thể” Nàng vừa nói dứt lời, cái cảm giác yêu đương vụng trộm này dũ cái được thực hiện luôn rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên cười khẽ: “Bỏ đi, tha cho nàng đó. Thân thể nàng gần đây yếu như thế, nếu thực sự làm gì đó với nàng thì ta sợ nàng sẽ xảy ra chuyện mất.”
Nói xong, hắn ôm chặt Triệu Khương Lan vào lòng. Triệu Khương Lan vuốt ve vết tích sau lưng hắn, khoé mắt ẩm ướt, y phục vẫn chưa cởi ra.
“Ta có tài đức gì, có thể khiến chàng làm vì ta đến mức
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn về tai nàng: “Làm gì mà nói lời này” này, có phải là muốn lừa ta lại tỏ tình với nàng một lần nữa.
Triệu Khương Lan nhãn mũi: “Vậy thì chàng nói đi, ta vẫn muốn nghe”
“Ai bảo nàng là mạng của ta chứ, mạng sắp mất rồi, ta sao có thể không ra sức tranh thủ chứ. Nếu thật sự mất nàng rồi, thì ta sau này còn sống hay không?”
Nàng ôm hắn thật chặt: “Chàng cũng là tất cả của ta, ai cũng không được phép ức hiếp chàng.
Mộ Dung Bắc Uyên giương khóe miệng lên: “Chẳng qua, hôm nay xem như ta mở mang kiến thức biết được uy phong của Vương phi. Vương phi anh dũng như thế. Sau này bổn vương chỉ cần làm một tên trắng trẻo nương nhờ vào nàng thôi. Dù sao thì gặp phải chuyện gì, đều có Vương phi đứng ra, chẳng phải sung sướng sao”
Triệu Khương Lan cười khúc khích: “Được rồi, sau này xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ làm chỗ dựa vững chắc cho chàng. Chàng chỉ cần nhằm mát bước lớn về phía trước là được, tất cả đều có ta lo”
Chính như Mộ Dung Bắc Uyên nói, vết thương này đối với hắn mà nói không tính là nặng, cho nên thoa chút thuốc là khỏi rồi.
Trước mắt chuyện khiến Triệu Khương Lan cảm thấy phiền phức là thái độ của Hoắc Hoa Quý với Lý Mặc.
Nàng gọi Hoắc Hoa Quý đến đây: “Ta thấy người lúc gặp Lý Mặc có chút sợ hãi, có nguyên nhân gì sao?”
“Hắn ta là Hoàng thượng, tiểu nhân chỉ là một nữ tử có xuất thân từ gánh hát, vừa nhìn thấy người có thân phận như thế cho nên cảm thấy căng thẳng. Triệu Khương Lan nhướng mày: “Nhưng Thần Vương cũng có thân phận tôn quý, lúc ngươi gặp chàng ấy, dường như không sợ hãi gì.
Hoắc Hoa Quý chỉ đành kiên trì nói: “Thần Vương điện hạ dù sao thì cũng sẽ không giết tiểu nhân, hơn nữa điện hạ tuy nghiêm khắc, phần lớn thời gian đều hiền lành. Nhưng tiểu nhân nhìn thấy bệ hạ của Vinh Dương, thì sẽ luôn nghĩ đến, sau khi hoán đổi thân phận một khi bị phát hiện, sợ là sẽ không sống nổi, khó tránh khỏi sợ hãi. Triệu Khương Lan chán nản, cho dù Hoắc Hoa Quý đổi
Đây quả thực là có đạo lý. thân phận với mình, là giao dịch ngươi tình ta nguyện.
Nhưng cuối cùng thì nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương không rành sự đời, làm gì đã nhìn thấy cảnh tượng như thế chứ.
Tính cách của Lý Mặc lại cực kỳ nhạy bén, sợ là không được bao lâu thì đã phát hiện ra bất thường rồi.
Đến lúc đó, Hoắc Hoa Quý làm sao còn có thể nổi danh mà sống tiếp chứ.
Xuất phát từ lòng tự trách và đồng tình, Triệu Khương Lan quyết định, nhất định phải khiến Hoặc Hoa Quý biểu hiện thật tự nhiên trước mặt Lý Mặc.
Người ta nói sợ cái gì thì đối mặt với cái đó, nếu không thì vĩnh viễn đều sẽ sợ hãi.
Triệu Khương Lan suy nghĩ trong giây lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thế này đi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ để Lý Mặc thường xuyên đến Vị Ương cung, ngươi sẽ hầu hạ theo bên cạnh ta. Đợi hầu hạ nhiều rồi, thì sẽ quen, đến lúc đó ngươi một mình ở lại bên hắn ta, cũng sẽ không sợ hãi như thế nữa.”