Chương
Nghe những lời của Triệu Khương Lan nói, Hoắc Hoa Quý rất căng thẳng.
Họ đều nói làm bạn với vua như làm bạn với hổ, Chẳng lẽ nàng ta không bị tráo đổi thân phận vì bị Lý Mặc ghét bỏ mà giết chết.
Trước đây lúc bệ hạ trách phạt Liễu phi, rõ ràng không nương tay chút nào. ít nhất đó là một phi tần, đều không được quan tâm.
Trong cùng này trừ Triệu Khương Lan ra thì có người nào trong cung điện này có thể an toàn khi ở cạnh Lý Mặc? Triệu Khương Lan thở dài khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta.
“Việc này cũng là vì tốt cho ngươi. Sau này chúng ta đều đi rồi. Không ai có thể bảo vệ ngươi. Nếu sớm bị hắn phát hiện khác thường, ngươi có thể sẽ bị trừng phạt. Ta vì chuyện này hổ thẹn với ngươi nhưng ta phải làm như vậy. Bây giờ, nhân lúc ta vẫn ở đây, điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi là tiếp thêm can đảm”
Sau đó, Triệu Khương Lan phải Cẩn Thư đi tìm Lý Mặc. Nói với hắn ta rằng sau này, hãy để hắn ta đến Vị Ương cung ăn tối mỗi ngày.
Lý Mặc mặc dù không vui khi nhắc đến Hoặc Hoa Quý, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Lý Mặc đương nhiên là rất thoải mái.
Hắn vốn tưởng rằng Triệu Khương Lan vẫn luôn không để ý tới mình. Rất khó để nàng mới chấp nhận làm Hoàng hậu, còn nói với mình là mỗi ngày đều đến Vị Ương cung ăn tối.
Đây là một chuyển biến rất tốt!
Vì vậy, ngay khi đến bữa ăn, Lý Mặc đã dặn đầu bếp của phòng ăn hoàng cung làm một bữa thật ngon và mang đến Vị Ương cung.
Triệu Khương Lan không vui khi ngồi trên ghế, đến lúc món ăn đã mang lên, nàng chỉ để lại Hoắc Hoa Quý hầu hạ.
Thậm chí để chỉ dẫn nàng ta, nàng đều bảo Vũ Mạc và
Cần Thư lui xuống.
Lý Mặc cau mày ngay khi nhìn thấy Hoắc Hoa Quý: “Tại sao lại để nàng ta ở đây? Cung nữ mới này mới nhìn đã thấy vụng về. Nếu nàng ta phục vụ không chu đáo, sẽ làm mất hứng của Trẫm khi ăn cơm” Triệu Khương Lan thờ dài: “Đây là Vị Ương cung. Nếu bệ hạ cảm thấy sắp xếp này không thoải mái, có thể tự mình dùng cơm ở điện, việc gì phải đến đây chứ”
Lý Mặc lập tức nở nụ cười: “Do trầm quá kén chọn, Hoàng hậu nhất định đừng để ý!”
Triệu Khương Lan nhìn Hoắc Hoa Quý nói: “Món canh sườn hầm củ sen này là món ăn yêu thích của bệ hạ. Ngươi múc cho ngài một bát đi
Hoặc Hoa Quý vội vã tiến lên và múc nó cẩn thận.
Khi đưa đến cho Lý Mặc, vì đối diện với Lý Mặc khiển nàng ta sợ hãi nên run, bát canh đang bưng cũng đổ ra ngoài.
Bát canh vừa văng ra, rất nóng.
Hoắc Hoa Quý hốt hoảng, làm đổ bát, nước canh văng ra ngoài làm bẩn quần áo của Lý Mặc.
Lý Mặc hất đũa sang một bên: “Ngươi cố ý phải không?”
Hoắc Hoa Quý vội vàng quỳ xuống đất, rưng rưng nước mắt.
“Xin lỗi bệ hạ, nô tỳ quá căng thẳng, thật sự không phải cố ý!”
Triệu Khương Lan liền thở dài, nhẹ nhàng nói: “Hoa Quý, ngươi hầu hạ bệ hạ đến tầm điện thay quần áo. Khi vừa ngắt lời, Lý Mặc và Hoắc Hoa Quý đều nhìn về phía Triệu Khương Lan.
Lý Mặc lúc này mới hiểu được có lẽ cung nữ này không cố ý làm như vậy, nhưng Triệu Khương Lan chắc chắn là cố tình.
Trong lòng hắn ta nghĩ thầm, chẳng lẽ Triệu Khương Lan tự gây rắc rối cho mình, mới tìm ra kẻ nhát gan chân tay vụng về như vậy đến hầu hạ.
Kết quả là hắn ta tức giận không thể bộc phát ra, chỉ có thể làm dịu cơn tức giận.
Hai lông mày của Hoắc hoa Quý nhíu lại vì sợ hãi. Nàng ta vẫn kiên quyết nói: “Bệ, bệ hạ, nô tỳ hầu hạ người thay quần áo.
Lý Mặc đành phải đưa nàng ta vào trong phòng, nhìn thấy ngón tay nàng ta run lên, hiện rõ vô cùng sợ hãi.
Hắn ta không nhịn được mà hỏi: “Trầm là nước lũ hay thủ dữ gì à? Ngươi có cần phải sợ hãi giống như thấy quỷ không? Lẽ nào người làm chuyện gì trái với lương tâm sợ bị trầm phát hiện, mới nhìn thấy trầm nên sợ đến như vậy.
“Không có, tuyệt đối không có!”
Lý Mặc lại nghĩ đến điều gì liền nói: “Lẽ nào ngươi là Phượng Vệ?”