Chương
Hoắc Hoa Quý nhìn thấy biểu hiện của Triệu Khương Lan thì biết nàng đang buồn.
Nàng ta vội vàng giải vây nói: “Nương nương, nô tỳ lấy cho người thêm một bát canh nữa”
Lý Mặc không biết vì sao lại nhắc nhở nàng ta: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng múc cho Hoàng hậu đầy quá, nếu không ta hỏi tội ngươi.”
“Vâng, nô tỳ nhất định cẩn thận.
Ngày hôm sau không có chuyện gì làm, Hoắc Hoa Quý lắc lư ở trong điện. Nàng ta không biết là cố ý hay vô tình, cứ như vậy đi tới Ngự Thiện Phòng ở bên ngoài.
Nàng ta ngó đầu nhìn ra phía cửa, có người thấy nàng ta, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là cung nữ ở cung nào? Đây không phải là nơi tùy tiện vào.”
Hoắc Hoa Quý vội vàng nói: “Nô tỳ ở Vị Ương cung. Xin hỏi, Lưu Kính của Ngư Phòng ở đây không?”
Một bà lão lau tay đi tới: “Là ta đây, người ở cung Hoàng hậu sao? Người tìm ta có chuyện gì sao?”
Hoặc Hoa Quý trong lòng vui mừng, nắm chặt ngón tay nói: “Thần nghe nói bánh cầm hương do bà làm rất ngon. Xin bà chỉ thần cách làm được không?”
“Dạy ngươi?”
Lưu Kính nghi ngờ: “Cô nương nghe ai nói vậy? Trong cung này không có ai khen bánh cẩm hương của ta ngon, ngày mai ta sẽ rời cung. Chỉ có một ngày, ngươi có thể học được không?”
“Chỉ cần bà có lòng chỉ dạy, thần sẽ cố gắng hết sức!”
Nói xong, Hoắc Hoa Quý nói thêm: “Thật ra, bệ hạ vô tình nhắc tới khi đang dùng bữa ở Vị Ương cung, nói rằng bánh cẩm hương do bà làm rất ngon, bệ hạ vẫn không đành lòng khi bà rời đi”
“Có chuyện này sao!”
Lưu Kính vừa ngạc nhiên vui mừng, sau đó hơi xúc động: “Ta còn không biết bệ hạ thích ăn bánh này, nếu biết thì nên truyền lại cách làm cho các đầu bếp khác, để bệ hạ sau này có thể được ăn nó”
“Bà có thể dạy thần! Không chỉ bệ hạ, mà Hoàng hậu cũng thích ăn, nếu học được, thần có thể làm cho hai vị chủ tử ăn. Bà cũng biết, dạo gần đây hầu như bệ hạ đều tới Vị Ương cung ăn tối”
Bà ấy nghe xong lập tức cảm thấy có lý.
Bà ấy kéo Hoắc Hoa Quý đến bếp, xắn tay áo và bảo nàng ta phải làm gì.
Đến tối, Cẩn Thư và Vũ Mạc vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Hoa Quý, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ.
“Nàng ta đi đâu vậy?” Triệu Khương Lan cũng rất tò mò.
“Nàng ta đã đi ra ngoài từ sớm, nói là có chút chuyện riêng. Nô tỳ tưởng nàng ta lần đầu tiên đến cung điện này, nên để nàng ta đi dạo. Nhưng muộn như vậy rồi nàng ta vẫn chưa về. Không lẽ là lạc đường chứ?”
Vì thân phận của Hoắc hoa Quý đặc biệt, Triệu Khương Lan muốn cho người ra ngoài tìm kiếm.
Nhưng ngay sau đó Hoắc Hoa Quý trở về, suýt chạm phải Lý Mặc.
Xém chút nữa đụng phải thánh giá, Hoắc Hoa Quý sửng sốt, quỳ xuống nhận tội.
Thái giám đi cùng Lý Mặc định mắng, nhưng Lý Mặc nhìn xuống, thấy nàng ta quỳ liền chế nhạo.
“Là ngươi à. Thôi, đứng dậy đi. Dù sao ta cũng quen với rắc rối mà người gây ra rồi. Nếu ngày nào đó người đổi tính cách, ta sẽ thấy rất lạ”
Hoắc Hoa Quý xấu hổ cắn môi.
Nghĩ đến hộp đựng thức ăn trong tay, nàng ta lấy lại tinh thần.
Trong lúc chờ dọn món ăn, Hoắc Hoa Quý lấy trong hộp đồ ăn ra một đĩa bánh ngọt. Lý Mặc nhìn thấy hành động của nàng ta, không biết tại sao liền hỏi.
“Cái này từ đâu đến, làm thế nào một mình mang qua đây?”
“Bệ hạ, hôm qua chẳng phải người nói thích ăn bánh cẩm hương sao? Nó được mang đến từ Ngự Thiện Phòng. Người có muốn ăn thử không?”
Triệu Khương Lan cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói Ngự Thiện Phòng trước giờ đều biết các chủ tử thích ăn đồ mới lạ và không bao giờ trong hai ngày liên tiếp chuẩn bị cùng một món ăn.
Trừ khi nó đã được căn dặn vào ngày hôm trước, nếu không việc này sẽ không xảy ra.