Chương
Triệu Khương Lan liếc mắt nhìn lướt qua tay nàng ta: “Tốt nhất vẫn nên nặn mụn nước ra, như vậy mới có thể mau khỏi hơn, lát nữa bảo y nữ tới xử lý cho ngươi một chút.
Hoắc Hoa Quý vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Lý Mặc cũng nói: “Hoàng hậu cũng là có ý tốt, ngươi là vì trẫm và hoàng hậu cho nên mới bị thương, trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi người.
Hoắc Hoa Quý muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không nói thêm gì khác.
Nàng ta cũng không phải vì tiền thưởng mới làm như vậy, thật ra nàng ta chỉ hy vọng hắn ta có thể ăn được điểm tâm mà bản thân ưa thích.
Chẳng qua loại tâm ý nông cạn như vậy, dưới cái nhìn của Lý Mặc, có lẽ cũng chỉ là râu ria mà thôi.
Hoắc Hoa Quý chờ Lý Mặc đi rồi, vốn dĩ nàng ta đang định đi thu dọn đồ đạc này nọ, Triệu Khương Lan đột nhiên ngắn nàng ta lại: “Vào đây, ta có lời muốn hỏi người.
Hoắc Hoa Quý khéo léo đứng ở bên cạnh. Triệu Khương Lan đánh giá nàng ta một hồi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Có phải tình cảm mà người dành cho bệ hạ có chút không giống như vậy hay không?” Hoắc Hoa Quý nghe nàng nói như vậy, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống: “Không có, tuyệt đối không có! Xin ngài ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm. Nô tỳ, nô tỳ làm sao dám có thứ tình cảm không an phận kia với bệ hạ được chứ?”
Triệu Khương Lan biết nàng ta hiểu lầm ý tứ của nàng, lập tức giải thích nói: “Ngươi đừng sợ hãi, không phải ta phản đối hay là cố ý nhắc nhở. Ta chỉ muốn biết suy nghĩ thật sự của ngươi. Thậm chí dựa theo tư lợi mà nói, nếu như tình cảm mà ngươi dành cho Lý Mặc thật sự không giống như vậy, có lẽ về sau ngươi không cần phải đau khổ như vậy nữa, nói không chừng còn là chuyện tốt”
Hoắc Hoa Quý cắn chặt răng, im lặng lắc đầu.
“Thật sự không có ý gì cả, chỉ là ta cảm thấy ngươi và Lý Mặc sống chung tốt hơn trước rất nhiều, nếu như có thể tiếp tục chung sống hài hòa như vậy, hắn sẽ càng bao dung ngươi hơn, khẳng định là lợi nhiều hơn hại. Hoa Quý, đại hôn rất nhanh sẽ tới, ngươi cần phải chuẩn bị cho thật tốt đấy.
Hoắc Hoa Quý cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Triệu Khương Lan.
Nàng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của Hoắc Hoa Quý: “Ta sẽ không cùng hắn bái đường ở trước mặt đông đủ văn võ bá quan như vậy đâu, thể xác và tinh thần của ta đều chỉ nguyện dâng cho một mình Thần Vương. Cả đời này ta cũng chỉ gả cho một người là chàng. Đến lúc đó sẽ chính là ngươi và Lý Mặc cùng nhau tham dự đại điển lập hậu. Bấy giờ sẽ là hắn dắt tay ngươi, tiếp nhận triều bái của tất cả mọi người.”
Hoắc Hoa Quý nghe nàng nói như vậy, cái mũi đột nhiên chua xót.
Ánh mắt nàng ta ướt đẫm, ngước lên nhìn nàng: “Nương nương, thật sự không còn cách nào sao?
Nhưng mà bệ hạ… ngài ấy đúng là thật lòng thật dạ với nương nương, cho tới bây giờ nô tỳ đều chưa từng thấy ngài ấy dung túng người nào như vậy. Nếu như nương nương là vì để ý chuyện ngài ấy đã giết chết cha mẹ nương nương, thật ra… thật ra là vì lúc đó thị vệ bên cạnh bệ hạ vô tình nghe thấy những lời oán giận của ngài ấy, cho nên hắn ta mới tự ý chủ trương xuống tay giết người. Người nọ cũng đã bị bệ hạ xử lý rồi, cái này hoàn toàn không phải là chủ ý của bệ hạ, ngài ấy thật sự không muốn làm tổn thương nương nương đâu!”
Lời này trong nháy mắt khiến Triệu Khương Lan sững “Là chính miệng hắn đã nói với ngươi sao?” so: “Vâng, chính là cái ngày đưa tặng áo choàng kia, nô tỳ nhịn không được đã hỏi, là bệ hạ tự mình nói ra. Nhưng mà bệ hạ vẫn chưa giải thích cho ngài hiểu, có lẽ là vì ngài ấy cảm thấy cho dù có giải thích thì nương nương cũng không chắc sẽ tha thứ.
Triệu Khương Lan khẽ mím môi: “Hắn quả thật rất hiểu ta, ta thật sự sẽ không tha thứ cho hắn. Khúc mắt giữa ta và hắn cũng không phải chỉ có mỗi một chuyện này, mà là tích tiểu thành đại”
Hoắc Hoa Quý vẫn như cũ muốn nói giúp cho Lý Mặc: “Nếu như nương nương đồng ý cho bệ hạ thêm một cơ hội, nói không chừng nương nương sẽ phát hiện bệ hạ làm rất tốt. Nếu vậy thì ngài cũng không cần hao tổn tâm huyết rời đi, lại càng không lo lắng sau khi bị phát hiện sẽ gặp phiền phức, chẳng lẽ như vậy không tốt hay sao? Huống chi, sao ngài lại có thể khẳng định tâm ý mà bệ hạ dành cho ngài nhất định thua kém Thần Vương điện hạ kia chứ!
Ánh mắt Triệu Khương Lan bắt đầu trở nên sắc bén: “Hoắc Hoa Quý, nếu như hiện tại ngươi muốn lâm trận lùi bước thì xin mời ngươi rời khỏi hoàng cung, ta sẽ tìm người khác thay vào” Hoắc Hoa Quý ra sức lắc đầu: “Không phải nô tỳ muốn lùi bước, chỉ là nô tỳ không đành lòng nhìn chân tình của bệ hạ không có chỗ phó thác”
“Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác phải lương thiện. Tất cả những thứ mà ta và Lý Mặc đã từng trải qua cũng không phải chỉ vài câu giải thích hời hợt là có thể hoàn toàn tính xong vụ mua bán này. Đau khổ kéo dài trong lòng của ta cả ngày lẫn đêm, sớm đã trở thành một khe rãnh bắt ngang giữa hai chúng ta. Ta không thể nào vượt qua được cái khe rãnh kia, cũng đã tìm được hướng đi mới cho bản thân mình rồi. Nhưng mà hắn ta lại cứ khư khư giữ lấy ta không buông, nhất định phải một lần nữa kéo ta trở về chịu khổ.