Chương
“Hoàng hậu không cần tiễn nữa, trở về đi. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ tự mình đến đón nàng.”
Hoắc Hoa Quý mở to hai mắt, thẳng tắp nhìn hắn ta. Vẻ mặt này lại càng làm cho Lý Mặc thích thú, hắn ta cười ha hạ một tiếng rồi quay người rời đi.
Hàn ta vừa đi, Hoắc Hoa Quý đưa tay sờ lên trán. Nụ hôn lúc nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng. Nàng xoa xoa mặt, hai má nóng rang.
Cẩn Thư đứng sau lưng nàng ta nói: “Ngươi xem, bệ hạ không phát hiện khác thường, chỉ cần ngươi có thể vượt qua chướng ngại trong lòng, đó cũng không phải việc gì khó. Dù sao bất cứ ai nhìn thấy gương mặt và giọng nói không khác nương nương chút nào của ngươi đều sẽ không nghi ngờ.
Hoắc Hoa Quý ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Nhưng ta còn quá căng thẳng”
“Một lần thì lạ, hai lần thì quen. Chẳng mấy chốc sẽ quen thôi.”
Hôm sau trời vừa sáng, Lý Mặc thật sự là đúng như lời hẹn, sáng sớm đã đến cung Vị Ương.
Ngày mai chính là đại hôn, nên hôm nay sẽ tế tổ trước. Hoàng đế và Hoàng hậu sẽ cùng nhau đến Thiên Cung, Địa cung và Thái Miếu để lần lượt chiêm bái trời, đất và tổ tiên.
Lý Mặc muốn nàng đi gặp nhất, chính là Liên thái phi đã qua đời.
Hai người cùng nhau đi đến trước bài vị của Liên thái phi, Lý Mặc thắp hương trước, Hoắc Hoa Quý học được dáng vẻ của hắn cũng tiến đến bái một cái.
“Nàng còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta thích nhất là đi quấy rầy Thái phi. Trước kia Thái hậu không thích nàng, luôn chế nhạo nàng, mỗi lần Thái phi biết đều sẽ ôm nàng dỗ dành, còn cho nàng ăn kẹo.
Hoắc Hoa Quý đương nhiên không biết, nhưng nhìn thấy nụ cười yếu ớt của Lý Mặc khi nhớ lại chuyện trước đây, nàng ta cũng cười theo. Lý Mặc quay đầu, dịu dàng nhìn nàng ta, cùng với nàng ta đan chặt mười ngón tay.
Vẻ mặt của Hoắc Hoa Quý lập tức thay đổi, nhưng nàng cũng không tránh hắn.
“Hân Nhi, ta cuối cùng cũng đợi đến ngày này. Thật xin lỗi, ngày hôm nay sớm đã nên tới, là ta làm hỏng chuyện, để nàng phải chịu uất ức như vậy, ta có lỗi, từ lúc nàng rời đi trong lòng ta mỗi ngày đều ngẫm nghĩ tự trách. Có lẽ là Thái phi bà ấy trên trời có linh thiêng phù hộ ta, để cho ta có thể đạt được ước muốn một lần nữa có được nàng, ta sẽ không để nàng đi nữa, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất trên đời này. Quyền lực cao nhất, đồ vật quý nhất và tình cảm rõ ràng nhất, ta nhất định sẽ không phụ nàng!”
Trong lúc này, nghe Lý Mặc thổ lộ hết chân tình, Hoắc Hoa Quý thậm chí không dám ngẩng đầu. Nàng ta sợ mình sẽ không chịu nổi mà lộ ra sơ hở. Nhưng có lẽ, không có người nào sẽ chống cự được một nam nhân cao cao tại thượng như thế này lại khiêm tốn nói ra lời thề thốt.
Giờ này khắc này, nàng ta đang lấy mặt nạ Triệu
Khương Lan, lấy thân phận Triệu Khương Lan mà được Lý Mặc dốc lòng che chở trong vòng tay. Tất cả đều là giả, tất cả tươi đẹp đều giống như bọt biển bay trong không trung. Thế nhưng nàng ta thật là sợ, thật là sợ những thứ hão huyền này bị đâm thủng, cái gì cũng sẽ không còn nữa.
Lúc đi từ trong Thái Miếu ra, hốc mắt Hoắc Hoa Quý vẫn hồng hồng. Lý Mặc lo lắng nhìn nàng: “Làm sao mắt lại đỏ hết lên, có phải nàng nghĩ đến Thái phi?”
Hoắc Hoa Quý nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Gió hơi lớn, có cát bay đến.”
“Vậy nàng nhắm mắt lại, trẫm sẽ dắt nàng đi, nàng cái gì cũng không cần lo.”
“Như vậy sao được?”
“Sao lại không được.” Lý Mặc vén mấy cọng tóc rối của nàng ta lên: “Nàng có nhớ không, mấy năm trước có một lần, nàng chơi đùa trong tuyết quá lâu bị chứng quảng tuyết, sau đó không nhìn thấy gì. Mỗi ngày nàng đều quấn lấy trẫm, bắt trẫm dắt nàng ra ngoài chạy một vòng, trước kia có thể, bây giờ với sau này cũng có thể.” Hoắc Hoa Quý không nói gì, chỉ lắc đầu: “Không cần, tự ta có thể đi”
“Hân Nhi”
Nàng ta thốt ra: “Chúng ta không trở về được như trước kia nữa, bệ hạ cũng đừng nhớ về những chuyện trước kia nữa”
Lý Mặc thở dài, không chịu buông nàng ta ra.