Chương
Lúc đối mặt rất nhiều oanh oanh yến yến, trong lòng Hoắc Hoa Quý cảm thấy bất lực. Nàng ta nghĩ đến nếu như là Triệu Khương Lan đối phó với những cung phi này sẽ là như thế nào, nhưng nghĩ lại, Triệu Khương Lan đã không quan tâm chút nào tới Lý Mặc. Một người lúc mất đi yêu thương, cũng sẽ không để ý đối phương có phải những nữ nhân khác hay không.
Liễu Phi ngồi ở bên dưới, không cam lòng mà nhìn chằm chằm Hoắc Hoa Quý, ghen ghét giống như muốn nuốt mất chính mình.
Nữ nhân này, tuyệt đối đừng để nàng tìm được nhược điểm gì. Nếu không mối thù bị đánh hôm đó nàng ta nhất định sẽ báo.
Liên tiếp mấy ngày, Lý Mặc đều ở chỗ Hoắc Hoa Quý. Hắn ta thấy “Triệu Khương Lan” đã hoàn toàn tiếp nhận hắn ta. Hắn ta thậm chí có thể phát giác được tình cảm ẩn giấu trong ánh mắt của nàng, nàng sở dĩ không có nói ra là do thận trọng thôi.
Kể từ đó, tâm trạng của Lý Mặc rất tốt.
Hoắc Hoa Quý cũng dựa theo lời nhắn nhủ lúc trước của Triệu Khương Lan, sau khi hai người hoàn hảo mới lựa thời cơ mở miệng.
“Bệ hạ, trong cung ta có tiểu cung nữ và tiểu thái giám mới tới, người cũng gặp qua rồi.”
Lý Mặc nghe vậy gật đầu: “À, nàng nói Hoa Quý với Vũ… Vũ gì đó?”
“Vũ Tề”
“Đúng, Vũ Tề! Nàng đột nhiên nhắc đến bọn họ làm gì?” Hoắc Hoa Quý ra vẻ thoải mái mà nói: “Ta dự định thả bọn họ xuất cung “Vì sao?”
“Người có chỗ không biết, hai người này tuổi tác tương đương, lại cùng nhau vào cung, âm thầm nảy sinh tình cảm. Hôm nay Hoa Quý bỗng nhiên tới thỉnh cầu ta, nói hi vọng ta tác thành cho bọn họ, ta cảm thấy nhân dịp đại hôn, cả nước cũng đang chúc mừng, tác thành một việc vui như vậy cũng không tệ.”
Lý Mặc nhíu mày: “Không thể nào, Vũ Tề không phải thái giám sao, Hoa Quý sao có thể theo hắn, tiểu nha đầu kia nghĩ như thế nào?”
Hoắc Hoa Quý nghe nói như thế, phát giác được bên trong lời nói của Lý Mặc có ý giữ gìn cho nàng ta.
Trong lòng nàng ta ấm áp, nhẹ lời nói: “Vũ Tề mặc dù là thái giám, nhưng là người trầm ổn, cũng không mất đi nam tính. Hắn cũng thề nhất định sẽ đối tốt với Hoa Quý, ta thấy bọn họ rất thích hợp. Chẳng lẽ bệ hạ có ý khác?”
Lý Mặc nói: “Trẫm nào có ý gì, bọn họ đều là người trong cung của nàng, nàng làm chủ là được rồi. Chỉ là trẫm còn tiếc tay nghề của Hoa Quý, nàng ta không phải nói sẽ làm bánh cẩm hương cho trẫm ăn sao, vừa mới qua vài ngày đã vì nam nhân mà ném trẫm ra sau ót, tiểu nha đầu thật không đáng tin”
Hắn ta còn nhớ chuyện này? Hoắc Hoa Quý chính mình cũng đã quên, lòng nàng ta hơi chua xót cười cười.
“Cái này không khó, có thể để Cẩn Thư hoặc là Vũ Mạc cũng học làm. Dù là nàng ta đi, bệ hạ cũng có thể ăn bất cứ lúc nào.” Lý Mặc có hơi không yên lòng ừ một tiếng, ôm nàng ta vào trong ngực, vuốt ve an ủi.
Hoắc Hoa Quý vùi ở trước ngực của hắn ta, hương vị phức tạp một lúc lâu. Hoắc Hoa Quý chân chính trước mắt đế vương chỉ là có chút ý nghĩa vậy thôi. Nàng ta rời đi đối với Lý Mặc hiển nhiên không có bất kỳ thay đổi nào. Như vậy cũng tốt, trong lòng nàng nghĩ. Ngày mai có thể thả Triệu Khương Lan với Mộ Dung Bắc Uyên tự do rồi.
Biết trước mọi thứ sẽ thuận lợi, Triệu Khương Lan với Mộ Dung Bắc Uyên đã sắp xếp xong đồ đạc.
Triệu Khương Lan cẩn thận dặn dò mấy người Tiểu Dương mọi chuyện đều phải cẩn thận, rồi mới tới từ biệt Hoắc Hoa Quý.
Không ngờ Lý Mặc đi rồi lại quay lại, hắn ta nhìn thấy cảnh này có hơi ngạc nhiên.
“Hôm qua Hoàng hậu mới nhắc tới hai người muốn đi, không nghĩ là hôm nay các ngươi lại tới chào từ biệt, cũng quá nhanh đấy.”
Triệu Khương Lan chuyển giọng nói: “Hồi bệ hạ, nô tỳ dự định trở về thành thân với Vũ Tề, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nô tỳ hơi nóng lòng”
Hoắc Hoa Quý thừa cơ giữ chặt tay Lý Mặc: “Bọn họ đang lúc ân ái nhất, khó tránh khỏi nóng lòng.”
Lý Mặc ừ một tiếng, đánh giá Mộ Dung Bắc Uyên vài lân.