Chương
“Này, tiểu tử, ngươi phải đối đãi Hoa Quý cho tốt, cô nương này ngu ngu ngốc ngốc, dễ bị người ta lừa gạt. Ngươi đừng vì nàng ta đơn thuần mà ức hiếp nàng, trẫm mà biết được sẽ không tha cho ngươi.”
Hoắc Hoa Quý nghe đến đó, đột nhiên hốc mắt nóng lên, đưa tay lau lau nước mắt.
Lý Mặc quay người nhìn nàng ta: “Hoàng hậu làm sao vậy, có phải là không nỡ”
“Không có, chỉ là… ta vui cho họ.”
Nàng ta đưa tay kéo Triệu Khương Lan qua: “Các ngươi đi rồi, có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp lại. Mong hai người vĩnh viễn bên nhau, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ”
“Sẽ như vậy.”
Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm Hoắc Hoa Quý một chút: “Nô tỳ cũng chúc nương nương với bệ hạ rằng long đầu bạc. Cáo từ!”
“Bảo trọng!”
Nàng hành lễ với Hoắc Hoa Quý và Lý Mặc, lúc đứng dậy mắt vô ý chạm phải ánh mắt của Lý Mặc. Chẳng biết tại sao trong phút chốc Lý Mặc cảm thấy trong lòng nhồi lên một chút.
Còn chưa kịp trải nghiệm tâm trạng nhỏ bé kia, Mộ Dung Bắc Uyên đã dắt tay nàng rời đi.
Hoắc Hoa Quý thấy Lý Mặc nhìn chăm chú lên bóng lưng bọn họ, rất lâu vẫn không thu tầm mắt lại.
Nàng ta thấy kỳ lạ hỏi: “Bệ hạ, người đang nghĩ gì?”
“Không có gì.”
Lý Mặc lắc đầu, kiềm chế cảm xúc.
Vũ Mạc và Cẩn Thư đưa Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên ra khỏi hoàng cung. Đến cửa cung, Triệu Khương Lan lần lượt ôm các nàng ấy.
“Trở về đi, không cần tiễn nữa.”
“Hôm nay từ biệt, thuộc hạ không biết còn có thể gặp lại chủ thượng hay không?”
“Ta vẫn nghĩ, chờ thời cơ chín muồi sẽ giải tán Thịnh Thủy Đường, thả các ngươi tự do. Giang hồ lớn như vậy, có duyên ắt sẽ gặp lại.”
Mộ Dung Bắc Uyên cưỡi trên lưng ngựa, vươn tay về phía Triệu Khương Lan kéo nàng đến trong lồng ngực. Bọn họ nhìn lại hai người, phất phất tay: “Tạm biệt.”
Đón ánh nắng, Mộ Dung Bắc Uyên giơ roi quất ngựa đưa Triệu Khương Lan nhanh chóng rời đi. Sau khi cùng thị vệ họp mặt tại quán trọ, một đoàn người lập tức rời khỏi Phượng Dương, sau đó rời khỏi Tư Nam, cuối cùng ra khỏi biên giới Vinh Dương.
Phải đến giờ phút này, Triệu Khương Lan mới hoàn toàn nhẹ nhõm thở ra. Nàng cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt thật của mình. Dưới ánh chiều tà, dung nhan tuyệt mỹ như một luồng ánh sáng.
“Ta cuối cùng đã tự do!”
Nàng hô to giữa khoảng không, giờ khắc này, bao nhiêu buồn khổ kiềm chế trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa. Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy nàng từ phía sau, hôn lên mấy cọng tóc mai.
“Chờ vương triều Thịnh Khang ổn định, ta sẽ cho nàng tự do chân chính.”
Nếu như không phải vì không yên lòng loạn trong giặc ngoài, hắn rất muốn đưa Triệu Khương Lan đi thắng một mạch. Nhưng hắn thân là hoàng tử, trên vai có gánh nặng không bỏ xuống được. Hắn không thể ích kỷ như vậy.
“Khương Lan, trước khi hồi kinh ta dự định đi một chuyển đến Giang Nam.”
Triệu Khương Lan nghĩ tới điều gì, suy nghĩ: “Chàng dự định đi thăm dò Liên Tư Thành?” Nàng luôn luôn thần giao cách cảm với ta như thế.
Mộ Dung Bắc Uyên di chuyển ánh mắt: “Không sai. Trước lúc nàng xảy ra chuyện, Giang Nam bỗng nhiên xảy ra chuyện hải tặc, ta cảm thấy rất kỳ quặc. Thịnh Khang đã nhiều năm chưa có hải tặc, lần này rất có thể là có ẩn tình khác. Phụ hoàng một mực tìm cơ hội triệt để quét sạch nhà họ Liên, nhưng Liên Tư Thành quá mức xảo quyệt, nếu có thể tìm được chứng cứ lật đổ hắn, giang sơn sẽ có thể vững chắc”