Chương
Tới nơi mà nữ tử áo xanh đã nói, lúc chỉ còn lại mấy người bọn họ, Triệu Khương Lan buông tóc xuống, lộ ra hình dáng nữ tử mỉm cười với đối phương.
“Ta là Lý Hân.”
Đối phương vừa nghe đến cái tên này, bị dọa đến che miệng, một hồi lâu sau mới phản ứng được.
Trước đó các nàng đã nhận được tin tức nói chủ thượng còn sống, không có qua đời. Nàng vẫn nửa tin nửa ngờ, chỉ cảm thấy quá hoang đường. Nhưng lúc này gặp được Triệu Khương Lan, mới giật mình nhận ra là sự thật.
“Tham kiến chủ thượng! Thuộc hạ Thanh Đào, không biết thân phận của chủ thượng, không đón tiếp từ xa xin chủ thượng thứ tội!”
Triệu Khương Lan đỡ nàng: “Không cần đa lễ. Thanh Đào, Phượng vệ ở Giang Nam này là do người phụ trách sao?”
“Chính là thuộc hạ, chủ thượng sao lại đột nhiên đến Giang Nam? Trước đó thuộc hạ nghe được lời đồn, nói ngài được bệ hạ cứu trở về Vinh Dương, ít ngày nữa sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu của Vinh Dương. Trong thời gian này cũng không có nghe được những biến cố khác, vì sao ngài lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?”
“Việc này nói ra rất dài dòng, thật ra thì nữ nhân bên cạnh bệ hạ của các ngươi bây giờ không phải ta, nhưng hắn không phát hiện”
Thanh Đào hít sâu một hơi, mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng được.
Triệu Khương Lan cười khúc khích: “Giới thiệu với ngươi một chút, vị công tử bên cạnh ta chính là Thần Vương điện hạ của Thịnh Khang, cũng là phu quân của ta”
Mộ Dung Bắc Uyên theo phép cười cười với nàng, Thanh Đào càng kinh ngạc xém chút vọt đến đầu lưỡi. Mẹ ơi! Chủ thượng, kiểu việc thần tiên gì thế này.
Không chỉ có mang “Chồng trước” theo bên người, còn mang bệ hạ xoay vòng vòng? Nếu bệ hạ biết được sự thật, sợ là chuỗi ngọc trên đỉnh mũ miện sẽ biến thành màu xanh.
Nói rõ thân phận với nàng ấy xong, Triệu Khương Lan đi thẳng vào vấn đề.
“Thanh Đào, ngươi vẫn luôn sống trong thành Vô Tuyết này? Thực ra, ta cùng với Thần vương sở dĩ muốn tới nơi này, là vì muốn điều tra rõ tất cả những việc liên quan tới Liên Tư Thành
Thanh Đào lập tức thay đổi sắc mặt: “Chủ thượng nói tới chủ soái của thuỷ quân Đông Nam, Liên Tư Thành tướng quân sao?”
“Chính là người này. Gần đây Giang Nam hình như phát sinh sự tình khác thường gì đó? Trước đó hải tặc xâm phạm, chúng ta đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhiều năm rồi chưa từng nghe nói trên biển có dị tộc xâm lấn, vì sao trong năm nay hết lần này tới lần khác xảy ra vấn đề”
Nghe được Triệu Khương Lan hỏi thăm, Thanh Đàn nghĩ nghĩ: “Thuộc hạ cũng cảm thấy không ổn, từng cho người đi nghe ngóng, nhưng thuỷ quân Đông Nam giống như là bức tường kín không kẽ hở, thế lực của thuộc hạ cũng không cách nào xuyên thủng, thực sự không tra ra được gì.
Nàng chuyển đề tài: “Nhưng nói đến khác thường gần đây, thật đúng là có, nhưng đều là liên quan đến các phú thương trong thành Vô Tuyết”
“Phú thương?”
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhau một cái, hai người đều phát giác được có chỗ đáng ngờ.
“Phú thương thế nào?”
“Bắt đầu từ mấy tháng trước, đã lần lượt có mấy nhà giàu nhất trong thành Vô Tuyết xảy ra chuyện. Không biết có phải những người này đắc tội cùng một thế lực hay không, không giải thích được, chỉ biết họ bị liên lụy đến những rắc rối khác nhau, gia tài vạn bạc lúc trước cũng đều tiêu tán, từ giàu nứt tường đổ vách đến tình cảnh vô cùng khốn khó, thật khiến người ta thương xót.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy sửng sốt một chút: “Ngươi nói là, từ mấy tháng trước đó bắt đầu, mấy vị phú thương đều liên tiếp gặp phải phiền toái, rơi vào cảnh tán gia bại sản?”
“Đúng vậy. Trong số bọn họ thậm chí còn có mấy nhà buôn bán đã hơn trăm năm, cũng có danh tiếng, lại thâm hụt đến mức đó, mấy ngày nay hỗn loạn, ở một vùng Giang Nam đã gây nên bàn tán không nhỏ”