Chương
Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Bắc Uyên tự giới thiệu, nói bản thân họ Tiền, tên là Mãn Tài.
Nha hoàn lúc hầu hạ, liên tục nhìn vào trang phục của
Triệu Khương Lan, lén lút tặc lưỡi.
Nữ tử có thể được công tử đưa đến những nơi như thế này chắc chắn chỉ là tiểu thiếp trong nhà. Một tiểu thiếp mà trông quý phái hơn những tiểu thư khuê các, chỉ riêng chuỗi Đông Châu trên cổ tay chắc cũng trị giá mấy trăm lượng bạc.
Vị công tử này thật giàu có!
Còn Tiền Mãn Tài lại càng thêm kiêu ngạo, sau khi hắn uống rượu thấy ngon miệng nên vung tay tặng rượu cho mọi bàn bên ngoài.
Điều này khiến người hầu hạ choáng váng. Rượu của Phỉ Thúy lâu đâu có rẻ, một bình nhỏ đã có giá hơn mười lượng bạc.
Đêm nay có hơn trăm bàn khách, mỗi bàn đều tặng rượu, tương đương tặng đi hơn ngàn lượng!
Tiền nhiều như vậy, ngay cả chưởng quầy cũng phải sửng sốt.
Nàng ta bước tới lễ phép hỏi: “Công tử thật là hào phóng. Tiểu nô thay mặt khách tới đây hôm nay cảm ơn công tử”
Triệu Khương Lan lười biếng dựa vào Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy quyến rũ.
“Công tử chúng ta lần đầu tiên đến thành Vô Tuyết chỉ là muốn nhìn thấy sắc đẹp của vân thường thất tuyệt.” Chường quầy xòe tay tính toán, tiêu phí của vị này hoàn toàn đứng đầu chẳng chạy đâu, nàng ta khẽ mỉm cười.
“Không biết công tử muốn gặp ai?”
Hóa ra một lần chỉ có thể nhìn thấy một người, các nàng ta sẽ tạo cảm giác bí ẩn.
Mộ Dung Bắc Uyên hôn Triệu Khương Lan nói: “Khanh Ngọc của ta thích dáng vẻ của ai, ta sẽ gặp người đó”
Triệu Khương Lan che miệng cười: “Thiếp muốn xem ai đó khiêu vũ, hay là để cho cô nương múa tốt nhất lên đây.
Ngay sau đó một mỹ nhân dáng người yểu điệu đi vào.
Chỉ cần nhìn vòng eo thon nhỏ đã cảm thấy có thể nhẹ nhàng ôm trọn.
Nàng ta nhướng mày về phía Mộ Dung Bắc Uyên và múa theo điệu nhạc của nhạc sư.
Một cái nhăn, một cử chỉ đều là phong tình vạn chủng. Triệu Khương Lan thở dài trong lòng, đúng là đốt tiền mới có thể nhìn thấy báu vật nhân gian.
Một người đã thế này rồi, chắc sáu người còn lại sợ rằng đều là ngang tài ngang sức.
Nhưng không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại ngáp một cái, hơi chán nản xua tay.
“Đi xuống đi, bổn công tử cũng là gắng gượng nhìn, còn không đẹp như Liên Khanh của ta”
Mỹ nữ hờn dỗi liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, sau đó lại nhìn vào mặt Triệu Khương Lan.
Vào lúc này Triệu Khương Lan đang là dáng vẻ của Hoắc Hoa Qúy, cùng lắm là thanh tú, không thể gọi là xinh đẹp.
Triệu Khương Lan xoa lông mày, nghĩ rằng bản lĩnh trừng mắt nói chuyện nhảm nhí của Mộ Dung Bắc Uyên quả thực rất đáng kinh ngạc.
Mộ Dung Bắc Uyên không quan tâm, hơi mỉa mai hỏi chưởng quầy: “Còn những người khác hôm nay không được gặp sao?”
Chưởng quầy nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, ở đây chúng tôi có quy định. Mỗi ngày, khách quý chỉ được nhìn thấy một người trong thất tuyệt. Công tử hôm nay đã nhìn thấy rồi. Nếu muốn gặp người khác chỉ có thể lần sau đến gặp lại.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhún vai: “Vậy ngày mai gặp lại”
Hắn nói được làm được, trong vài ngày sau đó hắn đã tiêu rất nhiều tiền vào Phỉ Thúy lâu.
Những vị khách khác không thể so bì được, khó tránh sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Danh tiếng “tài đại khí thổ” của Tiền Mãn Tài nhanh chóng được lan truyền ở thành Vô Tuyết.