Chương
Triệu Khương Lan xoa lông mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm một lát: “Như vậy đi, nàng đi nói với hắn, số bạc mang theo bên người nay đã dùng hết, tạm thời không đủ một vạn lượng bạc, hỏi hắn có thể bán rẻ hơn một chút không.
“Một vạn lượng này hiển nhiên chỉ là mới bắt đầu, hắn còn muốn nhiều hơn nhiều như vậy, chỉ sợ rằng Từ Vinh Mộc sẽ không đồng ý.
Mộ Dung Bắc Uyên ánh mắt lạnh lùng: “Vậy nên ta muốn xem, hắn rốt cuộc muốn đạt được cái gì.” Rất nhanh, Triệu Khương Lan đã tìm đến Từ Vinh Mộc một lần nữa.
Nàng mở miệng: “Công tử nhà ta bây giờ trên người chỉ còn chưa tới ba nghìn lượng bạc, mặc dù công tử nhà ta rất giàu có nhưng dù sao bọn ta cũng không phải là người địa phương. Ngươi có thể giảm giá và bán cho bọn ta với giá rẻ hơn được không.
Sắc mặt Từ Vinh Mộc lộ vẻ khó xử: “À, thứ này nếu nói rẻ cũng không phải là rẻ. Dù sao đồ hiếm cũng rất đắt, nếu Tiền công tử thực sự muốn, Từ mỗ cũng không phải không có cách, phải xem ngài ấy có chấp nhận hay không?”
Triệu Khương Lan có chút cảnh giác liền hỏi: “Cách gì?”
“Từ mỗ quen biết một người bạn sẵn sàng cho vay tiền… nếu ai cấp bách thì có thể mượn hắn ta một ít tiền rồi trả lại sau. Dù sao Tiền công tử cũng có tiền, sợ không thể lấp đầy được khoảng trống này sao.“
Triệu Khương Lan trong lòng cười chế nhạo, thì ra là như vậy. Khoản tiền cho vay mà bọn họ bỏ ra, có lẽ là lợi nhuận luân chuyển.
Càng về sau, càng không có không năng trả nổi.
Thảo nào, có rất nhiều thương nhân giàu có ở địa phương lại bị sập bẫy, không còn đường sống.
E rằng hôm nay bọn họ vay một vạn lượng, sau một thời gian số tiền này sẽ trở nên vô cùng lớn.
Nếu muốn ngăn chặn lỗ thủng này, chỉ có thể dốc hết tài sản.
Nếu không chính là rước họa vào thân, liên lụy tới cả dòng họ.
Nhưng bây giờ, dòng này mới nổi lên mặt nước. Bất luận như thế nào cũng nhất định phải truy cứu tới cùng, mới có thể tìm ra được chân tướng, bẩm báo sự thật với triều đình.
Vì vậy Triệu Khương Lan cố ý làm ra vẻ do dự: “Thôi, để ta trở về hỏi công tử chuyện này, chắc chắn ngài sẽ đồng ý. Nếu công tử đồng ý, tiếp theo ta phải làm gì?”
Từ Vinh Mộc đưa cho Triệu Khương Lan một địa chỉ “Hai vị không cần phải sợ phiền phức, đến lúc đó chỉ cần phái người hầu đến nơi này, thông báo tiếp theo sẽ có, sau đó sẽ mang bằng hữu trực tiếp đến nơi ở của các ngươi, rất thuận tiện.“
Triệu Khương Lan đáp lại, cầm theo tờ giấy rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Bắc Uyên phái người đi mời Từ Vinh Mộc. Không lâu sau, Từ Vinh Mộc dẫn một người đàn ông trung niên tới nhà trọ.
Bên kia đã thực sự viết rõ nội dung của các khoản nợ.
Mộ Dung Bắc Uyên nhận lấy, cau mày.
“Ta chỉ muốn mượn một vạn lượng bạc, tại sao trên giấy nợ lại ghi một vạn bảy lượng?”
Người đàn ông mỉm cười: “Xem ra công tử không hiểu phương thức cho vay nặng lãi, ở đây đều phải tuân theo quy tắc mười vào, mười bảy ra”
“Mười vào và mười bảy ra, điều này có nghĩa là gì?