Chương
Người canh giữ nghe nói như thế, liếc mắt nhìn một chút.
Bọn hắn hung hăng mở cửa đi vào, muốn xem tình hình của Mộ Dung Bắc Uyên. Chờ khi bọn hắn cúi đầu xuống, vừa định lật người Mộ Dung Bắc Uyên quay lại.
Chỉ thấy Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan chia ra trong tay mỗi người cầm một cây châm, đâm vào cổ của bọn hắn, hai người này một giây sau đó hôn mê bất tỉnh.
Cây châm này là của Triệu Khương mang theo vừa khéo có thể lấy dùng.
Bọn hắn ngất xỉu ở đây, ngay sau đó Mộ Dung Bắc Uyên tìm thấy chìa khóa trên người bọn họ, mở ra xiềng xích trên người hắn và Triệu Khương Lan. Sau đó, kiểm tra cổ tay của hai người này.
Đúng như dự đoán, trên cổ tay của bọn họ đều có một miếng kim loại hình thẻ bài.
Nhìn kỹ một chút, mặt trên viết rõ ràng hai chữ “Đông Nam”.
Mặt trái viết là “Hữu đại” .
Như vậy, có thể chắc chắn danh tính của những người này.
Không phải thủy quân Đông Nam còn là gì?
Mộ Dung Bắc Uyên cất xong thẻ bài trên cổ tay bọn họ, rồi nói với Triệu Khương Lan: “Đi thôi, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên tranh thủ thời gian thay y phục của bọn chúng, rồi rời khỏi đây.”
Triệu Khương Lan nhẹ gật đầu, hai người liền nhanh chóng thay quần áo.
Lai xoay người bọn hắn vào trong, lưng hướng ra ngoài, cuối cùng từ bên ngoài nhìn vào cũng không nhận ra.
Triệu Khương Lan lấy bụi ở trên tường, bôi trên mặt nàng và Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn đen sì.
Lúc này đã là đêm khuya, tất cả ánh sáng trong nhà giam mở mịt.
Cứ như vậy đi ra ngoài, chưa chắc có người có thể nhận ra họ.
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đang chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ trước mặt lại đụng phải một toán quân, người dẫn đầu chính là Từ Vinh Mộc.
Hai người bước chân, muốn quay người đi, lại bị Từ Vinh Mộc gọi lại từ phía sau.
“Đứng lại, hai người các ngươi là người canh giữ đêm nay sao?” Mộ Dung Bắc Uyên lơ mơ ừ một tiếng, lại nghe Từ Vinh
Mộc hỏi: “Vị Tiền công tử kia và ái thiếp của hắn thế nào?” Mộ Dung Bắc Uyên đành phải kéo cuống họng, cố gắng thô kệch nói: “Ở bên trong”
Hắn còn đưa tay chỉ vào trong nhà giam.
Từ Vinh Mộc có chút không hài lòng chất vấn: “Bảo các người trông coi người thật tốt, các ngươi đi ra ngoài làm gì? Ngộ nhỡ người chạy mất, các ngươi lấy cái gì bàn giao!”
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải nói tiếp: “Chúng ta đi tiểu, sẽ trở lại ngay”
Từ Vinh Mộc không kiên nhẫn phất phất tay, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều cúi đầu, đang muốn đi qua bên cạnh.
Ai ngờ ánh mắt Từ Vinh Mộc lại nhìn vào trên người Triệu Khương Lan, cảm thấy thân hình gầy yếu của người này, so với binh lính bình thường phải nhỏ yếu hơn rất nhiều, nhìn là lạ.
“Chờ một chút, ngươi đứng lại!”
Từ Vinh Mộc lại đột nhiên gọi Triệu Khương Lan lại. Trong lòng Triệu Khương Lan run lên, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Bắc Uyên mặt không biến sắc bắt đầu vận công, bất kể như thế nào, đều phải mở ra một đường máu.
Nhìn thấy Từ Vinh Mộc từng bước tới gần, Triệu Khương Lan quên luôn cả hít thở.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người vội vàng từ bên ngoài chạy tới quát to lên.
“Không xong rồi, có người bên ngoài phóng hỏa, đã cháy một mảng, nhanh lên đi với ta chữa cháy!”