Chương
Tờ treo thưởng này đã ghi rõ, chỉ cần ai thấy được hai người trên giấy truy nã và cung cấp được những thông tin có liên quan, thì sẽ được thưởng một khoản tiền lớn.
Nhưng Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên vốn dùng mặt nạ, nên dĩ nhiên không sợ bị người khác tố giác.
Điều phiền toái nhất ở trước mắt chính là bọn họ phải làm thế nào để có thể ra khỏi thành?
Sau khi phát hiện ra Triệu Khương Lan và Mộ Dung
Bắc Uyên từ trong đám người Từ Vinh Mộc, bọn họ liền mau chóng báo người phong tỏa cửa thành.
Nếu hôm nay muốn ra khỏi thành thì phải vượt qua được từng đợt kiểm tra một. Nhưng bây giờ đang là thời kỳ đặc thù, liên tiếp xảy ra các vụ cướp biển.
Thủy quân Đông Nam vượt quá bổn phận của mình, vượt qua quan viên địa phương. Bây giờ trị an ở các địa phương đang xuất hiện tình huống không thể khống chế.
Có thể là quân đội địa phương ra tay trợ giúp hoặc thậm chí là trực tiếp cướp lấy quyền hành từ trong tay của quan phủ.
Có lẽ bởi vì những nguyên nhân này nên mới làm cho những tin tức trong thành Vô Tuyết bị ép xuống.
Rõ ràng là đã xuất hiện rất nhiều thương nhân gia cảnh bị sa sút một cách kỳ lạ, nhưng lại không có một ai muốn ra mặt thay cho họ để điều tra những chuyện này.
Mà tiến thêm một bước, đám người Từ Vinh Mộc ỷ vào chỗ dựa là thủy quân Đông Nam nên càng không kiêng kỵ gì, bắt đầu cho vay nặng lãi.
Chỉ sợ là quan viên ở địa phương cũng không có biện pháp để đàn áp bọn chúng.
Sau khi Thanh Đào quay lại trong sân thì lắc lắc đầu.
“Tình hình bây giờ không quá tốt, hiện nay khắp nơi trong thành đều có phòng bị, binh lính thậm chí còn đến từng nhà để lục soát, không bỏ qua bất kỳ đầu mối nào. Mặc dù điện hạ và chủ thượng có thể gỡ mặt nạ xuống, vì diện mạo của hai người hoàn toàn khác với trước đây. Nhưng sẽ không thể đảm bảo rằng trong số những thủy quân Đông Nam sẽ không có người biết mặt hai người, nếu như đối phương nhận ra hai người rồi đi xác nhận thân phận thật sự thì chỉ sợ là sẽ càng thêm nguy hiểm”
Triệu Khương Lan nghiêm túc gật đầu: “Thanh Đào nói không sai, không nói đến người ngoài thì rất có thẻ Trần Quý sẽ nhận ra điện hạ. Mặc dù điện hạ có thân phận tôn quý, nhưng dù sao nơi này cũng là Giang Nam, là đại bản doanh của thủy quân Đông Nam. Lỡ nhỡ bọn họ thật sự mất trí, để che dấu tội lỗi nên ra tay với hoàng tử thì cũng là chuyện có thể xảy ra.
Một khi xảy ra chuyện thì lúc đó mới là lúc đau khổ nhất.
Dẫu sao bọn họ cũng đã lén giấu tai mắt ở đây đến tận bây giờ, đến cả Chiêu Vũ đế cũng không biết gì cả.
Ngộ nhỡ không thấy Mộ Dung Bắc Uyên quay về thì những người trong kinh thành không chừng sẽ lầm tưởng là Mộ Dung Bắc Uyên đã chết ở Vinh Dương.
Triệu Khương Lan xoa xoa mí mắt: “Không được, chúng ta nhất định phải mau chóng ra khỏi thành, thời gian càng kéo dài thì sẽ càng thêm nguy hiểm. Nhưng hiện tại Tiểu Dương không ở bên người, bọn họ lại không thể tự dịch dung. Nếu chỉ mặc quần áo ngụy trang đơn giản thì không biết là có thể lừa bọn họ hay không.
Hơn nữa tất cả cổng thành đều đã được dán thông báo, nếu không có công việc đặc biệt thì không được phép ra khỏi thành.
Việc này đồng nghĩa với việc bọn họ phải có một lý do hoàn hảo để binh lính cho bọn họ thông hành.
Binh lính đã lục soát không ngừng cả ngày lẫn đêm ở trong thành, đảm bảo là chỉ ít ngày nữa thôi bọn họ sẽ bị bại lộ.
Hơn nữa bọn còn có một đội ngũ, cứ xem như những thị vệ này không dễ bị người khác nhớ mặt, nhưng muốn che giấu thân phận của cả một đoàn người là một điều không hề dễ dàng.