Chương
Buổi tối Triệu Khương Lan cứ trằn trọc mãi mới ngủ được. Mộ Dung Bắc Uyên ôm nàng vào lòng và dịu dàng dỗ dành nàng.
Vì đôi tai của Mộ Dung Bắc Uyên rất thính nên hắn loáng thoáng nghe được tiếng kèn Xôna mờ mờ ảo ảo từ đâu đó ở gần đây truyền tới.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy hơi kỳ lạ nên đứng dậy và đi ra ngoài sân.
Thanh Đào đang từ bên ngoài đi vào trong, nàng ấy nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì bẩm báo: “Thưa Điện hạ, sát vách có một cụ ông qua đột ngột qua đời nên đang làm đám tang
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên đột nhiên xoay người lại.
“Ngươi vừa rồi nói là có đám tang sao? Vậy nếu như chúng ta giả làm đoàn người tổ chức lễ cưới hoặc đám tang và ra khỏi thành, có lẽ đối phương sẽ không nghi ngờ”
Thanh Đào nghe đến đây thì vỗ tay một cái.
“Đề nghị của Điện hạ là một cách rất hay. Theo thuộc hạ, Điện hạ và người của Điện hạ sẽ đóng giả làm một đoàn từ vùng khác tới đây cưới vợ. Bởi vì binh lính thủ thành kiểm soát không quá chặt chẽ đối với những người vào trong thành, nên như vậy thì tân lang sẽ vào trong thành rồi đón và đưa tân nương đi, vì gia đình tân lang ở vùng khác, cho nên không thể không ra khỏi thành, hơn nữa còn phải vô cùng gấp gáp để cho kịp giờ lành thành hôn. Dù sao cũng là việc hệ trọng của một gia đình bá tánh bình thường, cứ cho là thủy quân Đông Nam ngang ngược và vô lý nhường nào, cũng không thể giam giữ dân thường không cho họ thành hôn được, nếu không, xảy ra chuyện lớn thì bọn họ cũng không gánh vác nổi”
Họ nói với Triệu Khương Lan về ý tưởng này, Triệu Khương Lan cũng cực kỳ đồng ý.
Nàng vuốt cằm một cái rồi trầm ngâm nói: “Nhưng nếu ta đóng giả tân nương thì không phải Điện hạ sẽ làm tân lang sao? Thân phận tân lang thì bắt mắt quá, ngồi trên lưng ngựa diễu hành cả một đoạn đường dài, có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, lỡ như bị người khác nhận ra thì rắc rối to”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ định đóng giả là một trong những người khiêng kiệu. Nhưng hắn nghĩ tới, nếu người ngồi trên kiệu hoa là Triệu Khương Lan và tân lang phải để cho người khác đóng giả thì hắn không thể cam lòng được.
Triệu Khương Lan quan sát hắn và nói: “Nếu chàng cải trang thành một trong những người khiêng kiệu, tuy rằng không bắt mắt, nhưng mà vẫn mạo hiểm lắm. Tốt hơn hết là chàng trốn đi, như vậy sẽ không có ai nhìn thấy chàng. Chúng ta cứ làm như thế này đi…
Nàng cười híp mắt đứng dậy và đặt hai tay lên vai của Mộ Dung Bắc Uyên.
“Để ta cải nam trang, đóng giả làm tân lang. Còn chàng, chàng phải mặc hỉ phục, ngồi trong kiệu hoa và trùm khăn đỏ tân nương lên đầu, ta không tin có kẻ nào có thể mở kiệu hoa, nhìn vào trong xem hình dạng tân nương bên trong thế nào. Mà nếu như có kẻ nào dám làm như vậy, thì chúng ta cứ trang điểm rất đậm cho chàng để chàng giả nữ. Cách này thế nào?”
Mộ Dung Bắc Uyên trợn to hai mắt, hắn định từ chối, nhưng Triệu Khương Lan lại che miệng của hắn lại: “Trong giai đoạn đặc biệt mà, chàng đừng nghĩ đến vấn đề bị mất mặt hay không mất mặt. Trước mắt phải giữ được tính mạng mới là quan trọng.”
Thanh Đào cũng gật đầu tán thành lia lịa: “Nô tỳ cảm thấy đề nghị của chủ thượng rất có thể thành công! Trong đám người chúng ta, dễ bị nhận ra nhất chính là Thần Vương điện hạ. Nếu bây giờ điện hạ đóng giả làm tân nương, sợ rằng có đánh chết bọn họ cũng không bao giờ nghĩ đến tân nương lại là một người nam nhân.”
Mộ Dung Bắc Uyên dở khóc dở cười: “Nhưng bổn vương ta đường đường là một đại nam tử, sao có thể cải trang thành nữ nhân được, nếu nói ra chuyện này, còn không phải sẽ bị người khác cười nhạo ngày này qua tháng nọ sao?”
“Ai dám cười nhạo chàng chứ? Hơn nữa, chàng không nói, ta không nói, thì người khác làm sao mà biết được”
“Nhưng vóc dáng của ta cao lớn như vậy, lỡ như bọn họ nhìn thấy ta không bình thường, thì làm thế nào?”
Triệu Khương Lan lập tức gạt đi: “Suốt thời gian đó chàng đều ngồi trong kiệu hoa mà, không cần đứng lên, nhìn thoáng qua sẽ không vấn đề gì, chúng ta có thể thoát hiểm được rồi. Lẽ nào chàng không muốn ra khỏi thành sớm hơn một chút sao? Nếu mà còn chậm trễ thời gian nữa, chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Những gì nàng nói quả thực rất hợp lý, mặc dù chuyện này sẽ khiến người khác cười ra nước mắt, nhưng đúng là cách này bây giờ tương đối hiệu quả.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ đành cam chịu số phận và gật đầu đồng ý.
“Được rồi, cứ làm theo những gì các nàng nói đi!”