Chương
Triệu Khương Lan cười khì khì, đưa tay chọt vào mặt hắn: “Thật không ngờ lại có một ngày Thần Vương điện hạ lại trở thành tân nương của ta, có thể cưới được một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như vậy, thật đúng là may mắn cho ta”
Mộ Dung Bắc Uyên liếc nàng một cái và cảnh cáo: “Nàng có thể bớt châm chọc ta vài câu đi” Triệu Khương Lan lại tiếp tục nịnh nọt: “Làm sao thế?
Lẽ nào mỹ nhân của ta mắc cỡ rồi, nào, nào, nàng lại đây để tướng công hôn một cái nào”
Mộ Dung Bắc Uyên thuận thế bóp mũi nàng: “Không được nói bậy!”
Lúc trời vừa hửng sáng, Thanh Đào dẫn người đến một hiệu may gần đó để mua quần áo cưới may sẵn.
Bởi vì trang phục tân nương là dành cho Mộ Dung Bắc Uyên, nên nàng ấy phải đặc biệt dặn dò chủ tiệm: “Làm phiền lấy cho ta lễ phục của tân nương có kích cỡ lớn nhất.”
Chủ tiệm lấy ra một cái, Thanh Đào lắc đầu: “Nếu như có thể nới phần vai áo rộng ra một ít nữa thì tốt rồi.
“Còn chưa đủ sao?” Chủ tiệm thấy hơi ngạc nhiên: “Xem ra tân nương này không gầy nhỉ, bộ trang phục này là đã to lắm rồi đấy.
Cũng may chủ tiệm sửa loáng một cái là xong, sau khi nàng ấy lấy xong trang phục cưới thì bọn họ đi mua kiệu hoa có sẵn.
Hai bên cửa còn đốt cả pháo, tạo nên một khung cảnh đám cưới vô cùng tươi vui.
Mộ Dung Bắc Uyên bị Triệu Khương Lan đè ở trước gương và bôi trét rất nhiều bột nước hóa trang lên mặt. Sau đó nàng còn trét một lớp phấn thật dày lên trên, kẻ lông mi cho hắn, thậm chí còn bắt hắn phải nhấp giấy đỏ để làm đôi môi đỏ mọng.
Nhìn thấy bề ngoài bây giờ của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan thật sự không khỏi phì cười, cười đến nỗi nhoài người về phía trước và gập cả người lên vai của hăn.
Mộ Dung Bắc Uyên không biết làm sao, nhịn không được cứ nhìn đi nhìn lại bản thân.
Lúc này, Triệu Khương Lan đang mặc trang phục tân lang màu đỏ, tóc buộc cao và đầu đội quan ngọc, mắt ngọc mày ngài vô cùng thanh tú. Nhìn thoáng qua thì thấy đây là một vị tân lang trẻ tuổi có xuất thân không hề tầm thường.
Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt nhìn hình dáng của hai người họ trong gương, hắn khe khẽ rên rỉ: “Sợ là người ngoài nhìn thấy rồi sẽ tưởng là mắt nhìn của tân lang này có vấn đề. Nếu không thì chắc chắn không thể nghĩ ra được lý do vì sao tân lang này lại lấy một người tân nương xấu xí như vậy
Triệu Khương Lan vội vàng dỗ dành hẳn: “Chỗ nào xấu chứ? Ta càng thấy rất đẹp mà! Thần Vương điện hạ hào hoa phong nhã tuyệt trần, cho dù trong hình dáng như thế nào thì cũng đều là người đẹp nhất.
Nói xong, nàng cầm chiếc khăn tân nương màu đỏ ở bên cạnh phủ lên đầu của Mộ Dung Bắc Uyên: “Từ giờ trở đi, chàng sẽ đội chiếc khăn trùm đầu này, ta cảm thấy sẽ chẳng có ai lôi chiếc khăn này xuống để xem mặt chàng đâu, vừa qua buổi trưa thì chúng ta sẽ lên đường xuất phát.
Mộ Dung Bắc Uyên đội chiếc khăn tân nương và im lặng gật đầu, còn Triệu Khương Lan lặng lẽ nhìn hắn một hồi. Ban đầu cảm thấy rất buồn cười, nhưng sau đó trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi ấm áp rất khó tả.
Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ rằng nếu như còn có kiếp sau, nếu Mộ Dung Bắc Uyên đầu thai làm nữ nhân, còn nàng đầu thai làm nam nhân, như vậy thì sẽ đảo ngược lại so với bây giờ, nàng đi rước Mộ Dung Bắc Uyên về làm vợ thì cũng là một chuyện rất thú vị mà.
Nhưng ai đi cưới ai hay ai gả cho ai đều không quan trọng, điều quan trọng là nếu như thật sự có kiếp sau, bọn họ vẫn muốn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Thấy thời gian đã không còn nhiều nữa, Triệu Khương Lan liền dìu Mộ Dung Bắc Uyên đi đến bên cạnh kiệu hoa.
Nàng nhỏ giọng thầm thì: “Thông thường thì tân lang phải bế bổng tân nương vào trong kiệu hoa, nhưng mà ta bế không nổi chàng”
Mộ Dung Bắc Uyên lúng ta lúng túng gãi gãi lòng bàn tay của nàng, Triệu Khương Lan không nhịn được liền nhếch khóe miệng một cái.
Nàng cẩn thận đỡ Mộ Dung Bắc Uyên vào trong kiệu hoa và ra hiệu bảo hẳn hãy ngồi yên.