Chương
Trong lòng của Triệu Khương Lan cũng vô cùng nặng nề: “Thậm chí ta còn nghi ngờ nguồn gốc của bọn hải tặc đó không rõ ràng, chưa kể chúng đột ngột xuất hiện và chỉ chăm chăm tàn sát cụ già, trẻ nhỏ, mà giữ lại thanh niên cường tráng. Sau đó xúi giục những thanh niên cường tráng đó gia nhập quân đội, ngược lại giống như là Liên Tư Thành đã cố tình làm như vậy, để tăng cường sức mạnh cho quân đội.
“Có lẽ ngấm ngầm từ rất lâu rồi, Liên Tư Thành đã muốn lật đổ hoàng quyền và cướp lấy ngôi vị. Việc này không nên chậm trễ thêm nữa, chúng ta phải trở về càng sớm càng tốt để có thể thông báo cho phụ hoàng nhằm cách đối phó tốt nhất.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn sâu về phía bãi biển, sóng vỗ rì rào, gió thổi báo hiệu giông tố sắp kéo đến.
Ngay cả khi đó họ đội gió đội mưa gấp rút đi không ngừng nghỉ, thì cũng phải mất đến nửa tháng mới về được tới Kinh Thành.
Để không thu hút sự chú ý của mọi người, Triệu Khương Lan luôn ăn mặc như một nam nhân.
Dẫu sao trong Kinh Thành cũng không ít người biết sự tồn tại của Triệu Minh. Nhưng không ai rõ hẳn và Triệu Khương Lan có phải là cùng một người hay không.
Không ngờ vừa bước vào cổng thành, Mộ Dung Bắc
Uyên đã bị chỉ huy thủ thành chặn lại. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy tư thế của đối phương thì biết ngay tên chỉ huy này chắc chắn đã nhận được chỉ thị của Chiêu Vũ đế.
Một khi hắn xuất hiện ở Kinh Thành, hắn sẽ được đưa vào cung ngay lập tức.
Đúng như dự đoán, đối phương chắp tay vái và nói: “Thưa Thần Vương điện hạ, hạ quan phụng chỉ Hoàng thượng, đã đợi ngài ở cửa thành nhiều ngày rồi. Xin mời ngài mau chóng theo hạ quan vào cung để gặp Thánh thượng.
Biểu hiện trên gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không thay đổi, hắn trả lời tên chỉ huy kia một tiếng rồi quay đầu nhìn Triệu Khương Lan: “Triệu huynh, bổn vương đi trước đây, làm phiền ngươi sắp xếp cho những người còn lại.
Triệu Khương Lan liếc nhìn hắn với cặp mắt hơi lo lắng, còn Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng như muốn nói hãy cứ yên tâm, sau đó hắn rời đi với tên chỉ huy kia.
Đợi hắn vừa rời đi, Triệu Khương Lan đã đưa người đến Sơn Vương phủ trước, dù sao những người này đều là thị vệ của Sơn Vương phủ.
Mộ Dung Bắc Hải vừa nghe tin liền đi ra trước tiên, trong giây phút nhìn thấy Triệu Minh, tất cả phiền muộn trong trái tim hắn đều đã có thể buông bỏ hết rồi.
Triệu Khương Lan mỉm cười nhìn hắn: “Đã lâu không gặp” Mộ Dung Bắc Hải vui mừng nhìn nàng, ánh mắt hiền hòa: “Vẫn khỏe chứ?”
Hai người ngồi xuống trong sân, Triệu Khương Lan báo cho hắn biết về tất cả những gì đã xảy ra ở Vinh Dương.
Mộ Dung Bắc Hải có hơi bất ngờ: “Vậy nên Hoàng hậu thật sự hiện tại lại là một cô nương đến từ một gánh hát, mà Lý Mặc hoàn toàn không hay biết.”
“Đúng vậy, muội không chắc chuyện này có thể giấu giếm được trong bao lâu, nhưng đây là biện pháp tốt nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra”
“Vậy các muội có định thông báo chuyện này cho phụ hoàng không?” Triệu Khương Lan lắc đầu: “Muội không dám mạo hiểm như vậy, cho nên sau này muội sẽ ở lại Sơn Vương phủ với thân phận Triệu Minh”
“Như vậy cũng được, lúc ấy ta tự mình để Uyên Nhi rời kinh, phụ hoàng đã nổi giận đùng đùng, thậm chí cả Hoa quý phi cũng bị liên lụy. Nhưng tại lâu như vậy các muội mới trở về, là vì phải dừng lại vì chuyện khác nữa à?”
Triệu Khương Lan nhớ tới tình hình gần đây ở Giang Nam và kiềm chế biểu hiện của mình.
“Tam ca, chuẩn bị sẵn sàng đi, sắp có phản loạn rồi!”
Trong cung thành Thịnh Khang, Mộ Dung Bắc Uyên được đưa đến gặp Chiêu Vũ đế. Hai cha con đã mấy tháng rồi không gặp, khi nhìn thấy nhau, cả hai đều im lặng trong chốc lát.
Mộ Dung Bắc Uyên quỳ xuống, mở miệng trước: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!”
Chiêu Vũ đế nhìn hắn một lúc, rồi yếu ớt hỏi: “Con trở về một mình, hay có mang theo Triệu Khương Lan trở về?”