Chương
Để ngăn Mộ Dung Bắc Quý thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, Chiêu Vũ Đế đã đem hắn nhốt vào trong Đông cung.
Lúc này, khắp nơi trong Đông cung đều là bầu không khí uất ức đầy u tối. Các hạ nhân đều biết tình hình của Mộ Dung Bắc Quý đã không thể cứu vãn được, biết chắc hắn không còn khả năng xoay chuyển số phận được nữa. Vì vậy, trong lòng bọn họ đều tắt hết hy vọng và chỉ muốn tìm nơi khác, chứ không muốn ở lại đây chịu liên lụy.
Mộ Dung Bắc Quý nhìn đám hạ nhân hớt hơ hớt hải chạy tán loạn, trong lòng hắn cảm thấy vừa uất ức, vừa tức giận, nhưng lại không có nơi nào để trút bỏ. Căn bệnh trẫm cảm mà hắn đã có sẵn từ trước thì nay lại càng trở nên trẫm trọng hơn.
Không chỉ Mộ Dung Bắc Quý, mà quyền tự do của Lan quý phi cũng bị khống chế.
Bà ta không thể đi đâu, ngay cả việc muốn đến Đông cung thăm Mộ Dung Bắc Quý cũng bị gạt bỏ.
Ngay khi Mộ Dung Bắc Quý đang mất hết hy vọng và bó tay chịu trói, một tên tiểu thái giám đưa cơm cho hắn lợi dụng lúc thị vệ bên ngoài không chú ý, đã cẩn thận truyền vào một lá thư.
“Điện hạ, Trữ quốc công nói ngài mau chóng giả bệnh. Trữ quốc công đã chuẩn bị sẵn người ở Thái y viện. Vị thái y kia tự có cách đưa ngài ra khỏi cung.
Mộ Dung Bắc Quý chộp lấy tên tiểu thái giám: “Rời khỏi cung? Tại sao ngoại công lại muốn ta rời khỏi Hoàng cung, lẽ nào chuyện cữu cữu đang tạo phản là thật sao?”
Tiểu thái giám lắc đầu: “Nô tài cũng không biết cụ thể, chỉ là làm việc theo mệnh lệnh mà thôi.
Mộ Dung Bắc Quý nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên, ngoại công thực sự đã dự đoán được tất cả những chuyện này từ lâu rồi. Xưa kia ngoại công lặng lẽ chuồn mất, là để tất cả mọi người tưởng rằng ông ta đã chết. Nhưng mà ngoại công đã đồng ý với ta, là cho dù thế nào đi nữa thì cữu cữu cũng sẽ không đi theo con đường không có lối về đó, rốt cuộc ngoại công đang muốn làm cái gì chứ!”
Tiểu thái giám có chút vội vàng: “Điện hạ, ngài không cần quan tâm đến những thứ đó. Hiện tại tình hình của ngài đang rất đáng lo ngại, vẫn là đi ra ngoài trước rồi hẳn nói.”
“Vậy sau khi bổn vương ra khỏi Hoàng cung rồi thì sao nữa? Nếu như cữu cữu thật sự ham muốn để vị, vậy ta phải tính thế nào đây? Cải cách nói “trao ngôi họ Liên” do cữu cữu bày ra, trong từ “họ Liên” đó không hề bao gồm bổn vương, dựa vào đó thì ta có thể thấy rõ ràng là cữu cữu đang nhắc đến chính bản thân cữu cữu mà thôi! Cho dù ta có ra khỏi Hoàng cung, nhiều nhất là có thể giữ lại một cái mạng nhỏ này, nhưng từ đầu đến cuối người được lợi thật sự chưa bao giờ là ta!”
Tiểu thái giám lau mồ hội: “Nhưng bây giờ, Hoàng thượng đã có thành kiến rất lớn với ngài rồi, ngài ở trong cung sẽ cũng không có cơ hội xoay chuyển tình thế nữa. Tốt hơn là nên đến Giang Nam kết hợp với Liên tướng quân tham gia cuộc chiến, tự mình giành lấy tương lai của chính mình”
Mộ Dung Bắc Quý thả tiểu thái giám ra: “Một khi con đường này thất bại thì sẽ trở thành đống xương tàn, trở thành tội đồ của đất nước. Đến lúc đó chỉ sợ tất cả mọi người đều hận không thể đem ta ra nghiền nát xương thành tro bụi, không còn con đường sống nào dành cho ta nữa! Cho dù thắng lợi thì sao chứ, người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế vẫn là cữu cữu, chứ không phải là ta! Nói không chừng cữu cữu sẽ còn để bụng chuyện ta đã từng là người kế vị, mà sẽ một phát đá văng ta ra sau khi đã lợi dụng ta xong.
“Điện hạ nói đùa rồi, ngài luôn là người thân cận nhất trong lòng của Liên tướng quân, Liên tướng quân sao có thể làm hại ngài được.
Hai mắt của Mộ Dung Bắc Quý đỏ ngầu nhìn tiểu thái giám: “Cái gọi là thân cận chính là hãm hại ta vào con đường bất nghĩa sao? Trước đây cữu cữu đã đồng ý với ta rồi, bây giờ lại trở giò lật lọng. Nếu ta ở lại trong cung, phụ hoàng chưa chắc sẽ giết ta, nhưng nếu ta thật sự ra khỏi đây và đi nhờ cậy cữu cữu, thì đó mới là con đường chết không có chỗ chôn. Ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đi theo ngươi!”
“Điện hạ!”
Có lẽ là sau khi phải hứng lấy một kích động quá lớn, nên Mộ Dung Bắc Quý đã mất đi khả năng khống chế cảm xúc, hắn quẳng hết các đồ vật trong tay, rồi hét lên: “Cút, cút đi!”
Tần Khâm ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì lông mày nhíu lại, ngay sau đó hắn ta phá cửa và xông vào: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu thái giám sợ tới mức trốn sang một bên và không dám nói gì nữa.
Tần Khâm tiến lên, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Bắc Quý.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?” Mộ Dung Bắc Quý ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, thở hổn hển một cách khó nhọc.