Chương
Chỉ cần cầm Bình Dương thánh lệnh trong tay, thì có thể điều động tất cả quân đội ở vùng đất này. Vì vậy sau khi xuất phát, Mộ Dung Bắc Uyên đã lần lượt theo thứ tự dọc theo đường đi đến thăm hỏi một số vị Phiên vương,
Mộ Dung Bắc Uyên dùng chân tình đề cảm động đối phương, dùng đạo lý để thuyết phục đối phương, đề các Phiên vương đem toàn bộ quân lính đang trú đóng ở phiên của họ cho hắn mượn.
Về phần các Thái thú thì càng không cần nói đến, bởi vì bọn họ nhìn thấy Bình Dương thánh lệnh là như nhìn thấy vua. Hơn nữa Mộ Dung Bắc Uyên còn nằm trong tay thánh chỉ, bọn họ làm sao dám không tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Trải qua mấy tháng bôn ba, Mộ Dung Bắc Uyên đã liên tiếp tập trung được gần ba mươi nghìn binh linh,
Mà cũng trong thời gian này. Chiều Vũ Đề cũng đã ra lệnh cho La Tước, để hàn tự mình dần theo hơn một nửa binh lính của mình đền Giang Nam chặn đánh Liên Tư Thành và phối hợp cùng với Mộ Dung Bắc Uyên bắt che được tên phản quốc đó.
Tuy nhiên, do tin tức từ Kinh Thành đến biên giới bị chậm trễ, cộng thêm quân đội Thiết Ngô sắp đem gần năm trăm ngàn binh lính lên đường. Cho nên, đội ngũ khổng lồ như vậy không thể hành quân đến Giang Nam trong một sớm một chiều được, chắc chắn sẽ phải mất nhiều ngày.
Vì vậy, Mộ Dung Bắc Uyên và những người trong đội của hắn khởi hành đi trước, chắc chắn phải chặn Liên Tư Thành lại cho bằng được.
Bằng không, một khi La Trước đã bị Liên Tư Thành giết chết trước, thì Liên Tư Thành sẽ thong dong thẳng tiến về Kinh Thành. Khi đó rất có thể hắn sẽ trực tiếp giết chết Chiêu Vũ đế, tiêu diệt toàn bộ dòng họ Mộ Dung và tự xưng vương.
Nếu thật sự đến bước đường đó, thì đất nước sẽ như rắn mất đầu và lâm vào đại loạn. Vì vậy bất kể như thế nào, bằng mọi giá cũng không được để cho Liên Tư Thành đạt được ý đồ xấu xa đó.
Tin tức trên đường đi của bọn họ không thể không truyền đến tại của Liên Tư Thành. Hắn biết được Mộ Dung Bắc Uyên đã tập hợp được gần ba mươi nghìn binh lính và đang càng ngày càng tiến quân đến gần hơn, Liên Tư Thành không thể ngồi yên được nữa, hắn thẳng thừng dứt khoát đánh bài ngửa với triều đình.
Tại đài điểm tướng, hắn ra lệnh cho ba quân: “Các vị huynh đệ, các ngươi chắc hẳn cũng đã biết, một năm qua thủy quân Đông Nam đã vô cớ bị trấn áp khắp nơi ở Thịnh Khang. Xét về phương diện quân lương và quân khí, cả quân đội Thiết Ngô và quân đội Tây Bắc đều hơn hẳn thủy quân Đông Nam chúng ta. Nhưng nói về công lao, rõ ràng ban đầu dẹp yên quân đội Tây Bắc, các huynh đệ đang ở đây mới là những người góp công lớn nhất!”
“Ban đầu chúng ta thắng trận, triều đình không những không ban thưởng gì cho chúng ta, mà thậm chí tròn một năm sau còn dùng đủ loại lý do khác nhau để chèn ép và khấu trừ quân lương của thủy quân Đông Nam chúng ta. Thế mà bây giờ, Hoàng thượng còn gán cho chúng ta một tội danh không có chứng cứ, nói chúng ta là quân phản loạn và cố tình chống lại triều đình. Nhưng rõ ràng là cho tới nay, chúng ta đều đã và đang cố hết sức để chống lại bọn hải tặc, không một ngày nào chúng ta không ngừng đổ máu để bảo vệ cho dân chúng. Ai có thể ngờ, tất cả những hy sinh ấy của chúng ta lại đổi lấy một kết quả như thể này”
Nói đến đây, hắn lộ ra vẻ mặt buồn bã, gần như đang khóc.
“Hành động của triều đình thật sự đã làm buốt lạnh con tim của bổn soái, cũng như làm buốt lạnh con tim của các vị huynh đệ. Vì vậy, ta quyết định không nhẫn nhịn nữa. Nếu quân vương đã không có phẩm hạnh, thì chúng ta sẽ tiến cử một người có phẩm hạnh để trở thành một vị vua anh minh chân chính. Nếu hoàng quyền tàn nhẫn, thì chúng ta sẽ lật đổ hoàn quyền này và đòi lại công lý cho chúng ta! Từ xưa đến nay, không có cuộc cải cách nào mà không cần phải đổ máu. Nếu chúng ta muốn kiếm một tương lai tươi sáng, chúng ta chỉ có thể tự mình đứng lên, phá vỡ hoàng quyền cũ kỹ với muôn vàn cổ hủ và độc ác, thì mới có thể thay đổi số mạng tương lai!”
Trong khoảng thời gian này, dưới sự cố tình thổi phồng và thêu dệt của Liên Tư Thành và một số phó tướng, toàn bộ quân đội từ trên xuống dưới đều bị bao trùm trong một bầu không khí bi thảm với suy nghĩ rằng họ đang bị đối đãi không công bằng.
Dần dần sự không tuân phục dồn nén trong lòng các quân lính cũng đều biến thành nỗi phẫn uất và bất mãn. Hôm nay nghe thấy những lời nói này của Liên Tư Thành, cơn tức giận trong lòng bọn họ lại bị châm lên rồi.
Vì thế ba quân lớn giọng hò hét: “Thuộc hạ nguyện thể theo tướng quân vào chỗ chết”
Đương nhiên Liên Tư Thành vô cùng hài lòng với lòng trung thành này
Hắn có trong tay một trăm nghìn đại quân, cộng thêm dân chúng vùng Giang Nam đều có ấn tượng rất tốt về hẳn. Ngay cả khi đối đầu với quân đội Thiết Ngô thì hắn vẫn rất có khả năng giành chiến thắng.
Để tẩy trắng hành vi phản quốc của mình, vài ngày sau Liên Tư Thành quyết định tổ chức một nghi lễ tế thần. Xét cho cùng, đạo lý “quyền của thiên tử là do thần linh ban cho” đã ăn sâu vào tâm khảm của mọi người từ xa đến nay rồi.