Chương
Triệu Khương Lan ngẩng đầu lên và hướng lên cành cây cao nơi bầy quạ đậu mà huýt sáo vài tiếng thật to. Những con quạ đen ào ào bay xuống và vây quanh Triệu Khương Lan.
Thừa dịp bồn bề xung quanh vắng lặng, Triệu Khương Lan đã mở miệng nhờ những con quạ giúp đỡ.
“Hiện tại có một chuyện ta cần các ngươi giúp đỡ. Hai ngày nữa, Lăng Thủy ở phía Nam sẽ có một nghi lễ tế thần. Hy vọng các ngươi có thể tìm cách phá hỏng buổi lễ tế đó và đem những thứ này thả xuống vào trong quân đội của bọn họ.
Triệu Khương Lan giơ tấm lụa trong tay lên, ngay khi nàng tung tấm lụa lên trời, bầy quạ đã khéo léo dùng miệng giữ lấy tấm lụa. Chẳng mấy chốc hàng trăm tấm lụa đều được bầy quạ lớn chia ra và quặp lấy.
Nhìn thấy bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên lại càng thở dài. Đúng là vương phi của hắn có sức mạnh trời cho, vượt quá giới hạn của người bình thường.
Triệu Khương Lan lại nói với đàn quạ một lần nữa, một con quạ cầm đầu có kích thước tương đối lớn lượn qua lượn lại vài lần trên đầu Triệu Khương Lan và không ngừng kêu to.
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng hỏi: “Nó nói cái gì?”
Triệu Khương Lan giải thích: “Vừa rồi con quạ này hỏi ta rằng, những chuyện ta muốn chúng làm có làm hại cho dân chúng không, bởi vì người dân địa phương thường thờ cúng chúng, nên chúng sẽ không làm những việc có hại cho người dân địa phương.”
Mộ Dung Bắc Uyên đã rất xúc động khi nghe điều này. Ngay cả loài quạ cũng biết chăm sóc người dân địa phương và bảo đáp ân tình của họ.
Vậy mà có một số người hết lần này đến lần khác đều kém xa loài vật, vì lợi ích của bản thân mà không tiếc mạng sống của muôn vàn dân chúng.
Triệu Khương Lan nói với đàn quạ về hành vi của Liên
Tư Thành, đàn quạ thực sự căm phẫn và chúng đều nhao nhao bày tỏ rằng chúng sẽ giúp Triệu Khương Lan trừng phạt Liên Tư Thành.
Với sự đảm bảo của đàn quạ, Triệu Khương Lan đã yên tâm rồi. Nàng và Mộ Dung Bắc Uyên lại lên đường quay về và chờ tin tức.
Hai ngày sau chính là ngày mà Liên Tư Thành làm nghi lễ tế thần.
Buổi lễ được tổ chức rất hoành tráng, ở bên Lăng Thủy, các lá cờ của thủy quân Đông Nam được treo đầy ở hai bên của lễ đài cao. Ở giữa là một chiếc bàn khổng lồ, bên trên bày rất nhiều đồ cúng tế cùng với các để cắm nến cao vút. Bên dưới bàn thờ còn treo hai hàng pháo hoa ở hai bên.
Liên Tư Thành muốn thừa cơ hội này để tạo ra một số hiện tượng kỳ lạ. Vốn dĩ hắn đã tính toán đâu ra đấy, chỉ cần hai hàng pháo hoa nổ thì lập tức sẽ phát ra tiếng động cực lớn, chính là cố tình sai người ở bên trên chỗ nước cạn Lăng Thủy thả ra một đàn cá chép.
Trên thực tế, một vài thuộc hạ giỏi bơi lội của hắn mai phục sẵn ở dưới nước và dùng lưới đánh cá vây những con cá chép đỏ trong nước. Đợi đến lúc nghe thấy âm thanh nổ to thì thì buông lưới ra, như vậy thì bầy cá sẽ liên tục búng lên búng xuống khỏi mặt nước một cách mừng rỡ.
Chắc hẳn những người trên bờ sẽ cảm thấy đây là điềm lành trên trời ban xuống, khi đó sẽ càng ngày càng tin tưởng vào thân phận của Liên Tư Thành hơn.
Sau đó đến giờ lành mà bọn họ coi là tốt, Liên Tư Thành sẽ bước lên đài cao, thắp ba nén hương và tế bái thần linh. Hắn sẽ luôn miệng lẩm bẩm: “Hy vọng thần linh có thể phù hộ cho thủy quân Đông Nam của chúng ta, để chúng ta trăm trận trăm thắng và phá hủy hang ổ của kẻ địch!
Như vậy thì có thể an ủi tất cả những đau khổ và bất công rồi.”