Chương
Vốn dĩ đám thuộc hạ của Mộ Dung Bắc Uyên đối với việc cách làm này có thể thành công hay không nửa tin nửa ngờ, cho đến hôm nay, mới không thể không tâm phục khẩu phục, ca ngợi không ngớt lời.
Bọn họ thực chất không biết rằng Triệu Khương Lan thực chất chính là Thần Vương Phi. Trong quân đội Triệu Khương Lan tự xưng là Triệu
Minh, cộng thêm việc lúc trước Mộ Dung Bắc Uyên có giới thiệu qua, vị Triệu công tử này là lương y đi khắp nơi để cứu người.
Lúc trước bọn họ chỉ biết rằng nàng chỉ có y thuật cao minh, nhưng lại không biết rằng lại còn có năng lực hiếm có như thế này.
Nhưng một khi nhiều người, thì cũng khó tránh nhiều lời đàm tiếu.
Cứ lan truyền lan truyền lại có người nghi ngờ đưa ra câu hỏi.
“Không phải chứ, nhưng con quạ chính là con chim thần, sao lại có người có thể điều khiển quạ làm việc, lại còn có thể thuận lợi như thế. Vị công tử họ Triệu này, không lẽ là có năng lực khác thường gì hay sao? Hắn lại là một vị đại phu, có lẽ nào hắn thực sự là một vu y…..?
Nghe đến hai chữ “vu y”, lập tức có người lại suy nghĩ đến mặt khác. Lý Hân nổi tiếng khắp thiên hạ, quá khứ của nàng ấy cũng bị không ít người thêu dệt thành chuyện, cũng không thiếu gì một số những tin đồn thổi phồng. Một vị phó tướng đi theo bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên lặng lẽ đến bên cạnh hắn, nhắc nhở hẳn.
“Điện hạ, trong doanh trại có người nghi ngờ thân phận của Triệu công tử là vu y. Tuy rằng thuộc hạ đã cho người chấm dứt các cuộc bàn luận rồi, nhưng vẫn có mấy người không quản lý nổi cái miệng của mình.
Trái tim của Mộ Dung Bắc Uyên thắt chặt lại, có chút nghiêm nghị nhìn qua.
“Bọn họ nói gì?”
“Bọn họ nói, vu y tuy rằng có bản lĩnh rất lớn nhưng mà thân phận không rõ ràng… có người nói thế này, cũng là bởi vì hoàng hậu lúc đầu của Vinh Dương trước đây. Nghe nói, chính là bởi vì sự tồn tại của vị hoàng hậu đó, mới khiến thái hậu của Vinh Dương băng hà ngay ngày đại hôn. Các quan lại của Vinh Dương bất đắc dĩ phải cùng nhau gửi tố hậu thư, kiên quyết phế hậu, từ đó mới có chuyện vị hoàng hậu lúc đầu đó bị ban chết.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy những lời này, đột nhiên căm phẫn vô cùng.
Hắn nghiến răng: “Nói với tất cả mọi người, Triệu công tử từ nhỏ đã thích nói chuyện với loài chim, mới có cách để huấn luyện chim. Huynh ấy chính là bạn thân của bồn vương, có y thuật vô cùng cao, có thể mời huynh ấy đi theo quân ta để xem bệnh, là phước lớn của quân ta. Nếu như ai dám ăn nói xằng bậy, toàn bộ đều sẽ bị xử phạt theo quân pháp!”
Triệu Khương Lan ở cách đó một cánh cửa, nghe thấy những lời này, vẻ mặt của nàng có chút trầm ngâm.
Mộ Dung Bắc Uyên như có thể quan sát thấy, hắn ngẩng đầu nhìn thấy bóng người ngoài cửa, lập tức đứng dậy đi tới, dẫn nàng đi ra ngoài.
“Nàng đừng có không vui, luôn có một số người lắm mồm lắm miệng. Rõ ràng nàng lập được công lao lớn như vậy, mà lại cứ không thể nói ra những lời tử tế được, ta đã hạ lệnh xuống không cho phép bọn họ bàn luận tiếp rồi.”
Triệu Khương Lan lắc lắc đầu, nàng ngồi xuống bên cạnh đống lửa, trong ánh lửa bập bùng, vẻ mặt của nàng có chút buồn bã.
Nàng giơ tay ra nhìn nhìn lòng bàn tay của mình: “Từ khi thiếp được sinh ra, thì đã có linh lực khác người rồi. Thiếp cũng không biết loại sức mạnh này là từ đâu mà đến, nó từng giúp đỡ thiếp, mà cũng từng làm khó thiếp. Nhiều năm như vậy tới giờ, thiếp sớm đã quen sống trong cảnh bị đàm tiếu rồi. Lúc trước bởi vì không để cho phụ hoàng biết được thân phận của thiếp, chàng và tam ca cũng cố ý che giấu cho tiếp, thiếp đương nhiên biết rằng hai người là muốn tốt cho thiếp.
“Nhưng nếu như tất cả mọi người đều tưởng rằng Thần Vương phi đã không còn sống nữa, thì thiếp có phải là vu y hay không cũng đầu liên quan gì? Chỉ cần hành động của thiếp không liên lụy đến chàng, vậy thì thiếp cũng không cần sợ hãi. Sở dĩ những người này cứ lén lút bàn luận không ngớt, chẳng qua cũng bởi vì thắc mắc. Nếu như sau này thiếp có thể sử dụng năng lực của mình giúp quân đội đánh trận, thời gian qua lâu rồi, thì bọn họ cũng không còn gì để nói nữa. Thiếp thật sự không để ý đâu, chàng không cần vì thế mà sử dụng quân pháp, nếu không lòng quân sẽ không yên.