Chương
Mộ Dung Bắc Uyên khế lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa. Nhưng hễ là quận chúa, hoặc là thế tử muốn lấy vợ gả chồng, đều phải báo lại cho triều đình, không dám tự mình quyết định hôn nhân. Mấy năm nay ta chưa từng nghe có tin tức quận chúa Minh Châu thành thân, vả lại tuổi của muội ấy vẫn chưa lớn, hình như nhỏ hơn chúng ta hai ba tuổi, chắc là vẫn chưa tới lúc phải gấp gáp chuyện thành thân đâu.
Triệu Khương Lan nhíu mày, cố ý liếc hắn một cái.
“Nếu như người ta đã là nữ nhân chưa thành thân, vậy thì chàng phải cách xa nàng ta một chút. Suy cho cùng, chàng cũng là người đã có thể tử ở nhà rồi, phải biết nghiêm khắc kiềm chế bản thân”
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới hiểu ra khi nãy Triệu Khương Lan hỏi một tuồng vậy là vì mục đích gì.
Hắn liền giơ ngón tay lên, muốn thề với trời.
“Ngoài nàng ra, ta tuyệt đối sẽ không để mắt tới những nữ nhân khác, xin nàng đừng ghen, cũng xin đừng dọa nạt ta. Nếu như nàng không vui, thì ta sẽ đi bảo muội ấy đi là được rồi.
“Vậy thì cũng không cần, chàng không thấy người ta một lòng muốn ở lại hay sao. Vả lại nàng ta là đại phu, ở lại dĩ nhiên là có ích rồi. Thiếp cũng không có ích kỷ đến mức như vậy, nhưng mà nhắc nhở chàng một lần, cho trong lòng chàng có tính toán trước mà thôi”
Mộ Dung Bắc Uyên khóc cười không xong: “Ta với quận chúa Minh Châu trước giờ tổng cộng gặp mặt có mấy lần, muội ấy tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì với ta đâu. Ta cũng không định có thêm tâm tư gì với muội ấy, bởi vậy nàng hoàn toàn không cần lo lắng đâu”
Triệu Khương Lan mỉm cười, với tay qua ngắt nhéo mặt hắn.
“Biết rồi, dù sao thì thiếp cũng sẽ quan sát chàng.
Thiếp không tin là, chàng có thể làm chuyện xấu dưới sự quan sát của thiếp”
Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên biết là Triệu Khương Lan đang nói đùa, nhưng hắn cố tình tỏ vẻ không hài lòng.
“Được thôi, thì ra nàng muốn cùng ta đi đánh trận, không phải là vì muốn ở bên cạnh ta, hay là lo lắng nơi này không có đủ đại phu, mà là sợ ta ở ngoài ghẹo ong bắt bướm. Vương phi, lòng tin cơ bản nhất giữa người và người ở đâu?”
Ánh mắt của nàng xảo quyệt: “Điện hạ, không phải là thiếp không tin chàng, nhưng mà cả nước đều biết Thần Vương điện hạ là đệ nhất mỹ nam đương triều. Lỡ như chàng được yêu mến quá, rồi bị người khác nhìn trúng thì sao, thiếp vẫn nên có lòng cảnh giác thì hơn.
Mộ Dung Bắc Uyên nghịch mũi của nàng: “Bổn vương không sánh được với vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của vương phi.
“Ây da, nhưng thiếp bây giờ đang là nam nhân đó.”
“Vậy ta bằng lòng vì Triệu công tử mà đồng tính!” Triệu Khương Lan bật cười thành tiếng: “Vẫn là chàng lợi hại!”
Có các vị thuốc mà quận chúa Minh Châu đem đến, Giang Dương và Triệu Khương Lan lại đi kiểm tra lại lần nữa.
Bọn họ đem các vị thuốc này làm thành thuốc chống say thuyền, phân phát cho các binh lính, để cho bọn họ uống xong đứng trên tàu cảm nhận lại một chút.
Quả nhiên các binh lính đều nói cảm thấy tốt hơn nhiều so với trước đây, Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy, một khi chiến đấu với Liên Tư Thành, thì cũng không cần phải quá lo lắng rồi.
Tình hình trước mắt, muốn dùng ba mươi nghìn người để chống lại một trăm nghìn người, thế nào cũng là nằm trong thế khó khăn.
Bởi vậy, toàn bộ binh lính ngày đêm không ngừng luyện tập trên mặt nước, cho dù đến khi trời tối, vẫn không ngừng tập luyện.
Mộ Dung Bắc Uyên thân là chủ soái, dĩ nhiên phải tự mình làm gương. Các binh lính luyện tập, hắn cũng ở bên cạnh luyện tập cùng họ.
Triệu Khương Lan cũng cùng luyện với hắn, hai người họ cũng sẵn tiện kiểm tra hướng gió trên mặt nước.
Lấy tấm ván trúc treo ở đầu thuyền làm thứ để tham khảo, để ghi nhớ độ mạnh yếu của lực gió.
Lúc đang thảo luận, có một chiếc thuyền nhỏ từ xa tiến gần đến.