Chương
Những cái thang ngang này có thể chọc vào sàn tàu của địch, như vậy, binh lính hai bên đều có thể lần lượt lao qua tàu đối phương để chiến đấu.
Đương nhiên là Liên Tư Thành rất hài lòng.
Suy cho cùng cho dù là đánh trận đường dài, cũng chưa cần phải yêu cầu thể lực của các binh lính phải tốt như thế.
Nhưng một khi đánh giáp lá cà, thì thủy quân Đông Nam sẽ chiếm được ưu thế.
Không ngoài dự đoán, ngăn cách bởi một lớp sương mù mênh mông mịt mù trên sông, cũng có thể thấy thấp thoáng hai bên quân lính đang chiến đấu hỗn loạn ở các con thuyền phía trước.
Nhưng thủy quân Đông Nam trong bộ quân phục màu xanh da trời vẻ ngoài dũng mãnh, gần như là chèn ép đánh quân dẹp quân phản loạn của triều đình trong bộ quân phục màu đỏ.
Liên Tư Thành ở nơi cách đó không xa không gần, nghe thuộc hạ bẩm báo, cứ đắc ý cười mãi không thôi.
Chắn hẳn sau khi trải qua trận chiến này, đám quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình kia nhất định sẽ nảy sinh lòng sợ hãi với thủy quân Đông Nam, sẽ không dám tùy tiên làm càn nữa.
Sau khi hai bên giao chiến nửa ngày, trừ những lúc dùng neo quạ để đánh giáp lá cà ra, thì các con thuyền khác bắn tên về phía nhau, thậm chí còn đầm vào nhau.
Thêm đó còn sử dụng khóa sắt, giáo dài, đá cuội để không ngừng tấn công đối phương.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy cảnh này, căng thẳng nghiến răng.
Sở dĩ bọn họ không cho các binh lính lui binh vào lúc rơi vào cảnh thất thế là bởi vì Liên Tư Thành xảo quyệt.
Nếu như bọn họ lui binh qua sớm, đối phương nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Chỉ có thể đợi thời cơ chín mùi, mới có thể dụ địch vào rọ. Triệu Khương Lan đứng ở bên cạnh hắn, đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm túc và lạnh lùng như vậy.
Nhưng nàng hiểu rất rõ, trong những cuộc chiến tiếp theo đây, nụ cười trên môi của Mộ Dung Bắc Uyên sẽ ngày càng ít đi.
Bởi vì đây là chiến tranh.
Một khi đã bắt đầu, thì không thể tránh khỏi đổ máu, bị thương và cái chết. Bởi vậy chiến tranh từ xưa đến nay đều rất đau lòng, không có ngoại lệ nào.
Nhìn thấy phía trước bất lợi, không ngừng có người lên hỏi ý kiến, hỏi xem Mộ Dung Bắc Uyên khi nào mới có thể rút quân.
Lúc trước thì Mộ Dung Bắc Uyên cử nói là đợi một lát, cho đến khi đội quân dẫn đầu sắp sụp đổ hắn mới nhanh chóng hạ lệnh.
“Rút quân!”
Nghe thấy mệnh lệnh của chủ soái, những thương binh đang nằm trong tình thế bất lợi cũng nhanh chóng trở về thuyền của mình, chuẩn bị nhanh chóng rút lui.
Nhưng Liên Tư Thành khi nhìn thấy cảnh này, làm sao mà có thể bỏ qua.
Hắn kích động đứng dậy, hét lớn với những người bên cạnh: “Đuổi theo, nhanh chóng đuổi theo! Hôm nay là gió đông nam, lúc bọn chúng đến thì thuận gió, nhưng lúc này muốn rút lui, thì đâu có dễ dàng như vậy. Chỉ cần có thể tước hết vũ khí và giết sạch binh lính hàng đầu của bọn chúng, thì có thể làm phấn chấn tinh thần của chúng ta!”
Có lời nói này của Liên Tư Thành, thủy quân Đông Nam liền hiếu thắng xông lên, ai lại ngờ rằng lúc này, những con thuyền chiến nhỏ sớm đã mai phục từ trước ở hai bên lại đẩy nhanh tốc độ.
Bọn họ lấy địch làm trung tâm, dàn đội hình thành vòng cung ở hai phía.
Không lâu sau, đã bao vây hơn một nửa mười mấy chiếc thuyền của thủy quân Đông Nam đang đuổi đến. Những có thuyền ở phía sau mới cảm thấy có gì đó không đúng, muốn rút lui về.
Nhưng điều khiến người ta không nghĩ đến là phía hai bên của chiếc thuyền chiến nhỏ của quân dẹp quân phản loạn của triều đình lại chìa ra những vật dài giống như cái móc câu.