Chương
Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy tay của nàng: “Ta biết quận chúa Minh Châu vốn dĩ không giúp đỡ gì, ngay cả việc sắc thuốc kia cũng là do nàng ta sai bảo thuộc hạ của mình làm. Thành thật mà nói, ta không muốn nàng ta ở đây chút nào, nhưng hơn một vạn quân lính từ thành Mật Đình, dường như bọn họ đối với vị quận chúa này vô cùng sùng bái. Nếu như cứ kiên quyết đuổi nàng ta đi, chỉ e rằng sẽ làm một số người không vừa ý.”
Triệu Khương Lan không để tâm nói: “Thôi bỏ đi, ở lại thì cứ ở lại. Dù sao nàng ta cũng đã đem không ít thuốc khô đến đây, không thể nói là không giúp gì, chỉ cần ở phía sau nàng ta không làm loạn lên là được.”
Tại doanh trại của thủy quân Đông Nam lúc này, Liên Tư Thành vô cùng tức giận đến ăn không ngon, ngủ không yên.
Chỉ cần nghĩ đến những oan uổng phải chịu đựng trong ngày, là hắn lại hối hận đã không cho Mộ Dung Bắc Uyên nghìn vạn nhát dao.
Chết tiệt, cái dáng vẻ đấy của Mộ Dung Bắc Uyên, đâu có giống như hành quân đánh trận lần đầu tiên.
Hắn vốn cho rằng Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ không có gì đáng sợ, chẳng qua chỉ là tên tiểu tử đầu chỉ mới mọc lông tơ hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng ai mà ngờ, tên đó lại có thể có nước đi nguy hiểm, vừa mới bắt đầu đã đâm sau lưng mình như thế.
Cũng là do hắn đã quá xem thường đối phương, nên mới rơi vào cái bẫy như vậy.
Vì không ngủ được, Liên Tư Thành liền cho gọi phó tướng đến.
“Lúc trước ngươi có nói, đang tìm một vị đại sư để dò hỏi tin tức của vu y, hiện tại dò hỏi như thế nào rồi?”
Phó tướng vội vàng nói: “Thực ra vị đại sư kia được biết chính là một vu y, nhưng người này lại rất ít khi lộ diện, luôn sống ẩn dật ở trên núi, hạ thần cũng không biết liệu ông ta có đáp ứng thỉnh cẩu của chúng ta hay không?”
“Vậy thì hứa với ông ta, nếu như bản soái thắng, sẽ không chỉ ban cho ông ta vô số vàng bạc châu báu mà tương lai còn có thể phong cho ông ta lên làm quốc sư. Rõ ràng là có năng lực mạnh mẽ như vậy, nhưng lại muốn lẩn trốn trong nhân gian, đây chẳng phải là phí phạm một tài năng hay sao!”
Liên Tư Thành lại suy nghĩ một lúc: “Như vậy đi, ngày mai ngươi đem một hộp vàng đến chỗ ông ta, ta không tin, có người lại thờ ơ khi nhìn thấy số vàng đó.”
Phó tướng nhận lệnh, trời vừa sáng đã vội vã lên đường tìm người.
Như lời của một người bằng hữu nói, thì vị vu y này tính tình cổ quái, sống trên núi quanh năm, nơi ông ta sống không chỉ hoang vu, mà đến cả một bóng người cũng không có, cũng không biết người này làm thế nào để sống sót qua ngày nữa.
Thấy có người đến thăm hỏi, vị vu y cũng đóng cửa trong nhà, không muốn giao du với ai, dường như ông ta chẳng hề quan tâm đến thế sự bên ngoài và cuộc tranh đấu của triều đình.
Vị phó tướng này không khỏi thất vọng, hận không thể quay đầu rời đi.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà Liên Tư Thành giao phó cho mình, hắn ta đành miễn cưỡng chờ đợi ở ngoài cửa.
Sau hai ngày chờ đợi, cuối cùng thì cũng thấy được khuôn mặt của vị vu y kia. Nhưng ngay khi lộ diện thì ông ta đã ngay lập tức từ chốt: “Ngươi không cần phải ở đây đâu, ta sẽ không cùng các người đánh trận, đừng làm phiền đến cuộc sống của ta nữa.”
Phó tướng vội vàng nói: “Thần y, bọn ta cũng không muốn làm phiền đến ông. Nhưng có vẻ như trong đám quân dẹp loạn của triều đình chống lại bọn ta còn có một vị vu y khác, người đó có thể điều khiển muông thú, sức mạnh phi thường, hiện tại bọn ta không có lợi thế khi đối đầu với họ, nên mới tự hỏi liệu ông có thể giúp bọn ta hay không?”
Vị vu y này nghe thấy vậy, bỗng mở tròn con mắt.
“Ý ngươi là, trong quân đối phương còn một vu y khác, làm sao ngươi chắc chắn điều đó?”
Phó tướng liền nói chuyện lũ quạ trên núi Ô Đề làm loạn ngày trước cho người này nghe.
Sau khi nghe xong, ông ta thấy chuỵện này thật kỳ lạ.
Sống trên đời từng ấy năm, ông ta cũng chưa bao giờ gặp ai giống như mình.