Chương
Những binh lính đi theo nàng ta cũng không quá để ý, trong lòng cứ nghĩ đây chẳng qua chỉ là một tiệm thuốc nhỏ, sao thì cũng sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì đâu, cũng không có cùng nàng ta đi vào trong.
Sau khi quận chúa Minh Châu đi cùng chủ tiệm đến phía sau, thì lại đi theo hắn đến một cái nhà kho.
Nàng ta vẫy vẫy tay: “Đồ đạc ở chỗ này của ngươi đúng là lung tung quá đi.”
Người đó mỉm cười: “Đúng rồi ạ, cô nương đến đây, xem thử có thứ người cần hay không?”
Đợi khi quận chúa Minh Châu đi đến gần, nàng ta đột nhiên ngửi thấy một luồng khí có mùi hương kì lạ.
Còn chưa kịp phản ứng gì, liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người ngã xuống.
Bên ngoài tiệm thuốc, mấy người binh lính thấy quận chúa đã lâu rồi vẫn chưa đi ra, cảm thấy kỳ lạ.
Có người không kiềm được chạy đến đằng sau, lớn tiếng hét lên: “Quận chúa, quận chúa người ở đâu rồi?”
Nhưng vẫn cứ không có ai trả lời, mấy người họ đột nhiên cảm thấy không hay rồi.
Bọn họ liền nhanh chóng đẩy mở mấy cánh cửa muốn tìm người, nhưng ở đâu cũng không có bóng dáng của quận chúa.
Kể cả người chủ tiệm kia cũng không thấy nữa, trong lòng bọn họ rất lo lắng, lại đi khắp nơi lục lọi một phen, cũng không có thu hoạch gì.
Không biết làm gì hơn, bọn họ chỉ đành nhanh chóng quay về trong doanh trại, bẩm báo chuyện này với Mộ Dung Bắc Uyên.
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên đang bàn chuyện làm thế nào để lợi dụng địa hình núi để bố trí quân lính với các phó tướng, suy cho cùng vẫn còn một bộ phận binh lính đến đây bằng đường bộ, cũng không dễ dàng để đối phó.
Bởi vậy Mộ Dung Bắc Uyên định sẽ tự mình đi kiểm tra địa hình.
Sau khi hắn quyết định, liền dẫn theo một đội quân xuất phát.
Trước khi đi cũng không quên động viên Triệu Khương Lan: “Về quận chúa Minh Châu, ta đã nói với muội ấy rồi, chắc là muội ấy sau này sẽ rút kinh nghiệm. Nếu như nàng thật sự không vui, thì cứ nói thẳng là được. Ta cũng đã nhắc nhở mấy vị phó tướng rồi, nếu như ai dám vô lễ với nàng, thì sẽ bị xử lý theo quân pháp.”
Triệu Khương Lan không để ý nở nụ cười: “Thiếp chính là muốn bảo nàng ta đi mua thuốc, nếu như đã đạt được mục đích rồi, thì thiếp cũng không có gì không vui nữa. Mấy người khác muốn nói gì thì cứ mặc bọn họ nói đi, không lẽ thiếp sẽ để ý sao.”
“Nàng không để ý, ta để ý.”
Có mấy lời, cho dù Mộ Dung Bắc Uyên không nói ra, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn, thì Triệu Khương Lan đã hiểu rồi.
Nàng tiến về trước nắm lấy tay của Mộ Dung Bắc Uyên: “Chàng đừng nghĩ đến chuyện của thiếp nữa, chàng cứ yên tâm đi kiểm tra địa hình đi, chỗ này có thiếp, nhất định sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho các binh sĩ bị thương.”
Mộ Dung Bắc Uyên không kìm được mà cúi người xuống hôn lên môi nàng: “Đợi ta trở về.”
Hắn nhẹ nhàng nói.
Tất cả những chuyện không vui trước kia, hình như một nụ hôn của hắn là có thể an ủi được cả.
Tâm trạng của Triệu Khương Lan tốt hơn hẳn, nàng đang bàn chuyện với Giang Dương, thì những binh lính đi theo quận chúa Minh Châu khi nãy lại gấp gáp quay về.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của bọn họ, Triệu Khương Lan nghi ngờ đi qua.
“Có chuyện gì vậy, tại sao dáng vẻ của các ngươi lại thế này?”
Nàng lại nhìn về phía sau: “Quận chúa Minh Châu đi đâu rồi?”
“Có chuyện không hay rồi, quận chúa mất tích rồi!”
Mọi người đều giật mình hết hồn: “Mất tích rồi? Đang yên đang lành tại sao lại có thể mất tích, không phải các ngươi đi cùng người ấy sao?”
“Đây là chỗ kì lạ đó, bọn ta đến một tiệm thuốc bắc, quận chúa đi ra vườn phía sau để chọn thuốc, còn mấy người bọn ta đều ở bên ngoài đợi. Nhưng lại không ngờ rằng một lúc lâu cũng không thấy quận chúa đi ra, bọn ta liền nhanh chóng vào trong tìm kiếm, ai ngờ rằng tìm thế nào cũng không thấy quận chúa. Vả lại chủ của tiệm thuốc đó cũng mất tích theo luôn, cho nên bọn ta nghi ngờ, chính hắn đã bắt cóc quận chúa đi rồi!”