Chương
Nàng ta thử thăm dò hỏi: “Rốt cuộc các ngươi cần vu y đó để làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là chủ nhà chúng ta cần vu y đó, chúng ta chỉ là làm việc theo lệnh mà thôi. Nếu như người không nói, vậy thì chúng ta chỉ có thể giết chết người, không quan tâm người là quận chúa hay đại phu bình thường, trong mắt chúng ta cũng không có gì khác biệt, dẫn người theo ngược lại còn chuốc thêm phiền toái.”
Vừa nghe bọn chúng nói muốn giết chết mình, quận chúa Minh Châu liền mở lời.
“Ta không rõ vu y mà các ngươi nói là ai, nhưng mà ta thực sự biết có một người có thể điều khiển quạ trong doanh trại, có lẽ người mà các ngươi tìm là hắn. Nếu như ta nói với các ngươi, các ngươi cũng có thể thả ta ra rồi chứ?”
Người đó mỉm cười: “Được, nói đi, nếu như hắn bằng lòng đến cứu người, đổi người với người, thì chúng ta cũng có thể thả người rồi.”
Tuy rằng trong lòng quận chúa Minh Châu có chút do dự, như khi nghĩ đến an nguy của bản thân, còn có thái độ của Triệu công tử đối với nàng ta trước đây, nàng ta đã quyết định.
Không quan tâm thế nào cả, nàng ta là một vị quận chúa mà!
Triệu Minh chẳng qua cũng chỉ là kẻ không danh không tính, dĩ nhiên không có cách nào sánh bằng với bản thân rồi.
Muốn trách, thì trách thân phận của hắn quá thấp hèn đi.
Trong doanh trại đã cho mấy nhóm người đi tìm kiếm trong khắp cái thành, tiếc rằng cứ không có tin tức gì.
Còn người đi tìm Mộ Dung Bắc Uyên để báo tin, cũng không biết có tìm được hắn chưa nữa.
Lúc mà bọn họ không biết làm sao, cũng không biết có một mũi tên từ đâu bay đến, bắn vào cửa lớn của doanh trại.
Có người lấy cung tên xuống, nhìn thấy những lời được viết trên cung tên.
Sau khi xem hết nội dung, sắc mặt người lính giữ thành liền thay đổi, lập tức chạy vào trong tìm ngươi.
“Có tin tức của quận chúa rồi.”
Nghe thấy người lính giữ cửa hét như vậy, tất cả mọi người liền vây quanh lại.
“Quận chúa ở đâu, là ai đã bắt cóc người ấy?”
“Trên này, trên này không có nói là quận chúa đang ở đâu, nhưng có nói điều kiện nếu chúng ta muốn tìm quận chúa.”
“Điều kiện, điều kiện gì?”
Người lính giữ cửa khó xử nhìn về Triệu Khương Lan, nghiến răng nói.
“Bọn họ nói muốn Triệu công tử Triệu Minh đi đổi quận chúa về.”
Nghe thấy lời này, Giang Dương là người đầu tiên không đồng ý.
“Đây đúng là quá xằng bậy rồi.”
Gương mặt của mấy người phó tướng cũng lộ ra vẻ khó xử, bọn họ cũng hiểu rất rõ, Mộ Dung Bắc Uyên rất coi trọng vị Triệu công tử này.
Hai người ngày thường cứ dính lấy nhau, vừa nhìn liền biết tình cảm sâu nặng rồi.
Nhưng bên kia lại là quận chúa Minh Châu thân phận cao quý.
Nếu như không làm theo yêu cầu của những người đó, thì không biết là quận chúa Minh Châu có gặp nguy hiểm không.
Những người khác nghe thấy lời này, liền ồn ào cả lên.
Có nhiều người nghĩ rằng để Triệu Khương Lan đi đổi người là rất không hợp lý, thế nào cũng phải giao một người ra để đi làm con tin, vẫn là bị người khác khống chế.
Nhưng những binh lính đến từ thành Mật Đình đều kiên quyết cho rằng, Triệu Khương Lan nên đứng ra, để đổi quận chúa Minh Châu về.
Bọn họ không hài lòng nói: “Lúc trước quận chúa Minh Châu không muốn đi mua thuốc, không phải là Triệu đại phu bắt người ấy đi bằng được sao, bây giờ quận chúa đi rồi, lại không may rơi vào chỗ nguy hiểm, không lẽ Triệu đại phu không cần chịu trách nhiệm sao?”
“Đúng rồi đó, Triệu đại phu lại là nam nhi. Thân là nam nhi thì làm gì có lý do để nữ nhi phải chịu nguy hiểm, với lại theo ý của đối phương, rõ ràng người họ muốn tìm là Triệu đại phu mà. Quận chúa chẳng qua là người không may bị liên lụy mà thôi, dù như thế nào thì Triệu đại phu cũng không nên đứng nhìn!”
Mai Hương ở bên cạnh của Triệu Khương Lan, nghe thấy lời này vô cùng tức giận.
“Quận chúa bị người ta bắt đi, không phải là bởi vì bản thân bọn họ không cẩn thận hay sao? Nếu đã biết tình hình hiện giờ nguy cấp, thì các binh lính nên đi theo quận chúa như hình với bóng mới đúng, cũng không nên để người ấy ở với người lạ một mình. Bây giờ người ấy xảy ra chuyện rồi, lại muốn công tử nhà ta đi đổi người, làm gì có lý lẽ như vậy chứ!”