Chương
Bởi vậy hắn ta mới sai người đặc biệt chú ý đến các đại phu chuyên chăm sóc cho các quân triều đình trong cung.
Nếu như nàng thật sự rơi vào tay của Liên Tư Thành, thì Liên Tư Thành cũng sẽ không làm hại nàng.
Hắn ta điều động nhiều binh lực như vậy để tìm nàng, rất có khả năng là bởi Liên Tư Thành hy vọng rằng nàng có thể quay ngược lại giúp đỡ hắn ta.
Bởi vậy khả năng mà nàng xảy ra chuyện không lớn.
Nhưng mà nếu như hôm nay không đi, thì e rằng quận chúa Minh Châu sẽ không thể sống sót.
Triệu Khương Lan liền trở về trong doanh trại, để lại cho Mộ Dung Bắc Uyên một bức thư.
Trong thư, nàng nói rõ tất cả những suy nghĩ của mình, với cả cảnh khốn cùng nếu như bản thân không đi.
Và tập trung an ủi Mộ Dung Bắc Uyên, bảo hắn nhất định phải yên tâm, đừng có nông nổi, mà cũng đừng vì thế mà ảnh hướng đến những quyết định sau này.
Ở cuối bức thư, Triệu Khương Lan nghĩ ngợi một lát rồi lại viết thêm một câu.
“Cách nhau ngàn dặm, vầng trăng này vẫn sẽ sáng, mong chàng quý trọng, lặng lẽ chờ ngày đoàn viên.”
Nàng kẹp bức thư trong quyển sách quân sự mà Mộ Dung Bắc Uyên để trên bàn dài, nghiến chặt răng bước ra ngoài.
Mai Hương nhìn thấy cảnh này, khóe mắt đỏ lên vì uất ức.
Triệu Khương Lan vỗ vai nàng ấy một cái: “Đi thôi, đi gặp bọn họ.”
Trong thư, đối phương nói, muốn Triệu Khương Lan đi đến một mình, đi về hướng tây hai dặm đường, đến xung quanh bến đò Kim Sơn của Tả đại quân.
Mặc dù nói rằng, nàng một thân một mình đi, nhưng Mai Hương còn dẫn theo mười mấy người âm thầm đi theo, xem liệu có cơ hội có thể thừa cơ cứu quận chúa Minh Châu về hay không.
Như vậy thì cũng không uổng công Triệu Khương Lan mạo hiểm đi một chuyến rồi.
Triệu Khương Lan đến nơi đó như đã hẹn, nhưng nơi này không có một ai.
Nàng đang cảm thấy rất kì lạ, thì đột nhiên lại có một con chó sói mạnh mẽ xông đến, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Thấy dáng vẻ này của nó rõ ràng là muốn cắn người.
Lúc mà con chó này sắp đến gần, Triệu Khương Lan chỉ thản nhiên nhìn vào mắt nó.
Con chó sói này lại như đối diện với một kẻ địch lớn, phút chốc ngồi bẹp xuống, không dám tiến lên phía trước nửa bước, làm gì dám dữ tợn như lúc nãy nửa phần.
Triệu Khương Lan không nhịn được mà nghĩ, con chó này xuất hiện rất kỳ quặc.
Không lẽ là những kẻ bắt cóc quận chúa Minh Châu muốn thử nàng, xem xem nàng có phải là vu y hay không, có khả năng sai khiến con chó này không.
Nếu mà đúng là như vậy, thì đám người đó nhất định là đang ở gần đây.
Triệu Khương Lan nhìn quanh bốn phía, lớn tiếng hét: “Tại hạ là Triệu Minh, đến đây như đã hẹn, không biết quận chúa Minh Châu đang ở đâu?”
Rất nhanh, có mấy người mặc đồ đen xuất hiện.
Còn quận chúa Minh Châu bị một trong số những người đó uy hiếp, kề con dao găm vào cổ của nàng ta.
Bên cạnh còn có một người khác, cầm một cây đao cong, đặt sau lưng quận chúa Minh Châu.
Quận chúa Minh Châu lúc này bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan, nàng ta liền hét lớn.
“Triệu Minh, cứu ta với Triệu Minh!”
Vẻ mặt Triệu Khương Lan nghiêm túc: “Ngươi thả nàng ta đi, ta chỉ đến đây có một mình, bên cạnh không có ai khác, các ngươi còn không yên tâm gì nữa?”
“Vậy thì không được, ngươi nói bên cạnh không có người, bọn ta làm sao có thể tin được cơ chứ?”
Có một tên trong đám lưu manh đó liếc nhìn xung quanh: “Theo ta nghĩ, nhất định có không ít người đang ẩn náu trong bóng tối.
Ngươi qua đây, đi đến bên chỗ bọn ta. Đợi khi nằm gọn trong tay của bọn ta rồi, bọn ta sẽ tự động thả người.”
Triệu Khương Lan mím mím môi: “Lỡ như các ngươi nói một đằng làm một nẻo, khi ta đã chịu sự khống chế của các ngươi, các ngươi lại ra tay sát hại công chúa, vậy thì tính sao? Ta làm sao có thể chắc chắn rằng lời nói của các người là thật?”