Chương
Chả trách vì sao Chiêu Vũ Đế lại nổi giận, nhất định là đã nghe bọn họ kể về chuyện trong thành Vô Tuyết bởi vậy mới không thể chấp nhận được.
Triệu Khương Lan không sợ, ngược lại còn nhìn Liên Tư Thành mà cười mỉm.
“Xem ra, Liên tướng quân vẫn còn nhớ ta hả?”
“Ngươi và Thần Vương có quan hệ gì?”
Nàng thản nhiên mà nói: “Ta và Thần Vương quen biết nhau trong kinh thành, huynh ấy thấy ta có chút bản lĩnh, nên đã giữ ta lại.”
“Chỉ là như thế?”
Triệu Khương Lan ngừng cười: “Dĩ nhiên, ta chẳng qua chỉ đơn giản là một người dân thường. Thần Vương là con ruột của hoàng đế, có thể ở lại bên cạnh của Thần Vương, dĩ nhiên là bởi do huynh ấy thấy ta có ích, còn có lý do nào khác hay sao?”
Liên Tư Thành nghĩ thấy cũng đúng, hắn ta nhìn vào Triệu Khương Lan mấy lần, cảm thấy người này tuổi tác còn trẻ, mà năng lực lại cũng không tầm thường.
Tại sao lại làm thuộc hạ dưới tay Mộ Dung Bắc Uyên, nếu để hắn ta thu nhận làm lính riêng, thì nhất định là một chuyện tốt.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Khương Lan, không có lấy nửa phần sợ hãi, Liên Tư Thành có chút tò mò.
“Ngươi bị bắt đến doanh trại của địch, tại sao lại không thấy sợ hãi gì? Lẽ nào ngươi không sợ bổn soái tức giận sẽ giết chết ngươi hay sao?”
Triệu Khương Lan rất kiên định lắc đầu: “Ta đoán, Liên tướng quân sẽ không giết ta. Người tốn nhiều công sức như vậy để tìm kiếm ta, lại bắt ta đến đây, chỉ vì muốn bắt ta chết hay sao? Vậy lúc trước ở trên đường đến đây, những kẻ bắt cóc đều là người mà người phái đi, họ đã có cơ hội giết chết ta rồi, lại cần gì lội nước cả đường, dẫn ta tới đây, chỉ có thêm phiền phức.”
Liên Tư Thành có chút hứng thú: “Ừm, vậy ngươi cảm thấy bổn soái đem ngươi đến đây là vì chuyện gì?”
“Nếu như ta không đoán sai, tướng quân nhất định cảm thấy, thay vì để ta bên cạnh Thần Vương để giúp đỡ Thần Vương, thì chi bằng thu nhận ta làm lính riêng, quay ngược lại giúp đỡ thủy quân Đông Nam, ta nói không sai chứ hả?”
Liên Tư Thành lại càng cảm thấy Triệu Khương Lan rất thú vị, ông ta sờ sờ cằm.
“Triệu công tử nói ra đúng là những gì bổn vương nghĩ. Vậy bản thân ngươi quyết định thế nào?”
Triệu Khương Lan điềm nhiên mà nói: “Bây giờ người là cây dao, còn ta là con cá. Nếu như ta đấu tranh phản kháng, thì ngoài cái chết ra, ta cũng chẳng còn bất kì con đường lui nào cả, vậy thì ta cần gì tự tìm đường chết? Người ta nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trên đường đến đây, ta đã nghĩ thông rồi. Ta với Thần Vương cũng không có giao tình gì, giúp huynh ấy chẳng qua là vì trước đây ở trong kinh thành, quen biết huynh ấy trước mà thôi. Nhưng điều này không có nghĩa là ta phải vì Thần Vương tận tâm tận lực, mệnh ta là do ta làm chủ, không phải do người khác. Chỉ cần Liên tướng quân người đối đãi với ta tốt một chút, thì ta sẽ giúp đỡ thủy quân Đông Nam, có sao đâu?”
“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
Trong lòng Liên Tư Thành tuy có chút mừng rỡ, nhưng lại càng nghi ngờ nhiều hơn.
Suy cho cùng thì người này cũng là từ doanh trại của địch đến đây, làm sao mà khẳng định được hắn cố tình nói như vậy, muốn được may mắn sống sót.
Cũng không biết chắc rằng liệu sau này hắn có tìm cơ hội để phản bội mình, rồi lại đầu quân cho Thần Vương.
Triệu Khương Lan không quan tâm nhún nhún vai: “Có lẽ những người bắt ta đến đây đều biết, mới đầu bọn họ đã bắt nhầm người, bắt được một đại phu khác ở trong doanh trại. Người phụ nữ đó chính là quận chúa Minh Châu, con gái của Hạ Chiêu vương.”
“Tuy nàng ta là một quận chúa, nhưng hầu như không giúp đỡ gì được trong doanh trại, là một bình hoa di động. Vậy mà vì cứu nàng ta, binh lính dẹp loạn quân phản loạn triều đình còn đẩy ta ra để đi làm con tin trao đổi, cứu quận chúa Minh Châu trở về.
Có thể thấy, trong lòng bọn họ, ta còn không đáng giá bằng một cái bình hoa. Nếu như họ đã không biết trân trọng, ta cần gì phải thật lòng.”
Liên Tư Thành sau khi nghe thuộc hạ thừa nhận, biết được những gì nàng nói đều là sự thật.
Hắn ta càng có thêm niềm tin đối với Triệu Khương Lan.
Trong mắt của hắn ta, Triệu Khương Lan có lẽ cũng giống như Mặc Tuyền, đều là những người vô cùng kiêu ngạo.
Những người tài này nhất định không hy vọng người chủ thượng mà bản thân trung thành, xem nhẹ hoặc bỏ mặc bản thân.
Bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên vì cứu một quận chúa, lại đẩy Triệu Minh ra.
Triệu Minh trở nên lạnh lùng, thì cũng là chuyện thường tình.
Nghĩ đến đây, Liên Tư Thành lại vô cùng hối tiếc mà thở dài một cái.
“Thực sự là không ngờ rằng, quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình lại có mắt không tròng như thế, không biết quý trọng người tài. Nếu ngươi thực sự là vu y, lại có bản lĩnh hơn người, nhưng hắn lại vì một cái bình hoa mà hy sinh ngươi, Liên tướng quân ta nghe vậy, mà vì ngươi cảm thấy không đáng!”