Chương
Nhưng hai người này cứ như nước với lửa, ông ta dứt khoát nói: “Như này đi, cuộc so tài khi nãy không có ý nghĩa, phải đặt lên chiến trường chân chính so tài mới là bản lĩnh thực sự. Nếu các người ai có thể giúp quân ta thắng lớn quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình, ta sẽ ban thưởng không ngớt, lập người đó là đệ nhất thần y của quân ta, thế nào?”
Triệu Khương Lan chỉ đành cố ý nói: “Vậy ta khuyên Mặc Tuyền hay là cứ tiếp tục dùng hỏa công, lúc đó chỉ cần ông ta thua rồi, thì tướng quân có thể nhìn thấy bản lĩnh của ta rồi.”
Mặc Tuyền tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi không cần dùng chiêu khích tướng để khiêu khích ta, ta sẽ không mắc bẫy đâu. Ngươi nói Thần vương kia đã nghĩ ra đối sách, nhưng ta lại không tin, lần sau đánh trận ta nhất định sẽ lại dùng hỏa công!”
Mặc Tuyền chỉ về Triệu Khương Lan nói: “Tướng quân, ta hy vọng lần sau lúc xuất chiến, cái tên họ Triệu này không được ở bên cạnh, không thì hắn nhất định sẽ thừa cơ phá đám đó!”
Liên Tư Thành vỗ tay cười nói: “Thế này đi, hai người các người mỗi người tự chỉ huy một trận chiến, ai chiếm ưu thế hơn, thì người đó thắng, nhưng cả hai không được can thiệp lẫn nhau, thế nào?”
Liên Tư Thành đúng là một lão hồ ly xảo quyệt, thế nào cũng không mắc câu!
Xem ra, tiếp theo chỉ có thể nghe theo mệnh trời rồi.
Trinh thám mà Mộ Dung Bắc Uyên phái đi rất nhanh đã nghe ngóng được tin tức từ Giang Nam rồi, nói mấy ngày trước quả thực có một công tử bị dẫn vào doanh trại.
Nhưng hình như hắn đã đầu hàng làm thuộc hạ của Liên Tư Thành rồi, không có bất kì nguy hiểm tới tính mạng nào.
Nghe thấy tin tức này, Mộ Dung Bắc Uyên trong lòng thấp thỏm bấy lâu nay giờ cũng có thể an tâm rồi.
Không còn có chuyện gì tốt hơn chuyện Triệu Khương Lan vẫn còn sống sót.
Còn về việc Triệu Khương Lan đầu quân làm thuộc hạ cho Liên Tư Thành, nếu mà là thật, thì cũng chỉ có thể là do Triệu Khương Lan cố ý làm vậy để bảo toàn tính mạng.
Nàng ấy trước giờ rất thông minh, nhất định có cách để bảo vệ bản thân!
Nghĩ đến những điều này, Mộ Dung Bắc Uyên cưỡng ép bản thân vực dậy tinh thần.
Bất luận là thế nào hắn cũng phải sớm ngày đánh bại Liên Tư Thành, mới có cơ hội cứu Triệu Khương Lan về.
Sau nhiều ngày nỗ lực, hắn đã cùng với các phó tướng thảo luận một biện pháp.
Đối phương dùng quạ để hỏa công, Triệu Khương Lan lại không có ở trong doanh trại, vậy thì có nghĩa là không có cách nào để mấy con quạ đó lui về.
Chỉ khi để Liên Tư Thành tiếp tục dùng hỏa công rồi nhận lấy thất bại, ông ta mới từ bỏ cách đánh này.
Bởi vậy bọn họ quyết định lợi dụng hướng gió mà đánh, đẩy ngược lửa cháy bên doanh trại mình, về bên của Liên Tư Thành.
Những con quạ đó thường là sẽ tấn công những chiếc thuyền trước mặt, những cái cung tên bôi dầu của phe địch cũng rơi vào chiếc thuyền dẫn đầu là nhiều.
Nếu có thể lợi dụng lớp sương mù dày trên sông, đối phương không nhìn rõ cách sắp xếp của các con thuyền, chất đầy đạn dược lưu huỳnh lên những con thuyền đó.
Lại để những con thuyền đó trôi theo dòng nước về phía địch, người xui xẻo không phải là bọn họ nữa.
Đợi qua được nửa tháng, sau khi hai bên dưỡng thương nghỉ ngơi xong, lại là quân triều đình gây hấn trước một bước.
Mặc Tuyền nóng lòng muốn chứng minh năng lực của bản thân, liền đề xuất để ông ta chỉ huy trận chiến này.
Dĩ nhiên Liên Tư Thành đồng ý, suy cho cùng, thì lần trước bọn họ cũng là nhờ vào mấy con quạ này mà giành được chiến thắng.
Tuy rằng trong lòng hắn ta có chút sợ hãi những lời mà Triệu Khương Lan nói nhưng hắn ta không tin tưởng con người của Triệu Khương Lan.
Bởi vậy vẫn quyết định nghe theo Mặc Tuyền, áp dụng hỏa công lần nữa.
Lần này, Mặc Tuyền tràn đầy sức lực.
Ông ta thậm chí còn tìm tới nhiều quạ hơn, để bọn chúng nhất định thiêu sạch hết thuyền của quân triều đình.
Triệu Khương Lan bởi vì tránh hiềm nghi, cũng không được cho phép đến hiện trường xem chiến.
Nàng có chút lo sợ bất an cầu nguyện trong lòng, hy vọng Mộ Dung Bắc Uyên có thể quét sạch chướng ngại, giành được toàn thắng mới được.
Sở dĩ Mộ Dung Bắc Uyên chọn ngày này để xuất trận, là vì bọn họ đã liên tục quan sát thiên văn mấy ngày và cả tình hình tầm nhìn trên mặt sông.