Chương
Sau khi đi về, Triệu Khương Lan tiến lên trên giường ngay tức khắc, vô cùng phiền não.
Có cách gì, vừa có thể khiến cho Liên Tư Thành tin tưởng giao quyền chỉ huy cho nàng.
Lại vừa có thể giúp đỡ Mộ Dung Bắc Uyên ở thời điểm mấu chốt cơ chứ, đây thực sự là thử thách nàng quá rồi.
Thân là vu y, việc lợi dụng chim, thú, cá và côn trùng để chiến đấu là thiết yếu rồi.
Nếu không sử dụng mấy thứ này, Liên Tư Thành cũng sẽ không dễ dàng mà nghe theo những sắp xếp cửa nàng.
Triệu Khương Lan liền đi qua đi lại trong khắp cái doanh trại, hy vọng có thể có được chút mạch suy nghĩ.
Mùa hè ở Giang Nam, oi bức chết người.
Liên Tư Thành hình như cũng lo lắng các binh sĩ bị nóng, bởi vậy chọn nơi có một đám rừng lớn ở đằng sau để đóng quân.
Tiếp giáp với rừng, khí hậu ít nhiều gì cũng mát mẻ hơn chút.
Triệu Khương Lan nói muốn vào rừng đi dạo, những kẻ giám sát nàng liền không rời nửa bước nhắm mắt theo đuôi phía sau lưng nàng.
Nhưng nàng không hề để tâm tới, lúc đang đi dạo loanh quanh, có tiếng vo ve truyền đến bên tai.
Triệu Khương Lan nghe thấy vậy ngẩng đầu, liền nhìn thấy ở một cái cây cách đó không xa, có một tổ ong cực lớn đang treo lơ lửng, luôn có ong mật bay bay ở phía trên.
Một tên lính ở phía sau cũng nhìn thấy rồi, không kiềm được mà thở dài nói.
“Hay lắm, biết bao lâu rồi không nhìn thấy cái tổ ong lớn như vậy! Trong đây phải có nhiều ong mật lắm!”
Triệu Khương Lan vốn dĩ không để tâm, nhưng mới đi vài bước, liền có một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, lập tức quay người lại.
Đợi một chút, ong mật hả?
Nếu lần này nàng dùng ong mật để giúp Mộ Dung Bắc Uyên, không hẳn không phải là một cách hay…
Nhưng có Mặc Tuyền ở đây, làm sao bảo đảm rằng bầy ong mật này chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình nàng, mà phớt lờ mệnh lệnh của Mặc Tuyền?
Nếu như mình ra lệnh trước, sau đó Mặc Tuyền lại ra lệnh đám ong mật này quay giáo lại đánh quân mình thiền phiền phức rồi.
Bởi vậy phải nghĩ ra một cách gì, khiến mấy con ong mật này chỉ nghe theo lệnh của mình.
Triệu Khương Lan vuốt vuốt cằm, suynghĩ.
Mấy ngày sau, nàng đều đi tới đi lui ở trong rừng, nàng thật sự đã nghĩ ra một biện pháp.
Nói về ong mật, bình thường tất cả những người nhìn thấy chúng đều muốn đi đường vòng, sợ sẽ bị chích.
Nhưng mà bọn chúng cũng có thiên địch, một trong số những thiên địch đó, cũng là một loài ong, gọi là ong bắp cày.
Có ong bắp cày ở đây, ong mật sẽ không được yên thân, thậm chí đến cả tổ cũng bị bọn chúng phá mất.
Ong bắp cày sẽ bắt ong mật để ăn thịt.
Có lúc dù chỉ có mấy con ong bắp cày thôi, cũng có thể khiến trăm ngàn con ong mật loạn hết cả lên.
Bởi vậy khi ong mật thấy ong bắp cày chỉ có thể trốn tránh.
Mà ở một nơi khác trong rừng, Triệu Khương Lan thật sự phát hiện ra dấu tích của một số con ong bắp cày.
Nếu đã như vậy, thì cũng dễ dàng làm việc rồi!
Nàng tìm đến Liên Tư Thành nói: “Liên tướng quân, mấy ngày nay ta đều trầm tư suy ngẫm, bây giờ đã nghĩ ra được một cách tốt rồi, nhất định có thể khiến người quấy rối quân triều đình, khiến bọn chúng bất ngờ không kịp đề phòng.”
Liên Tư Thành liền có hứng thú: “Ngươi nói xem, là cách gì?”
“Dùng ong mật đối phó bọn chúng.”
“Ong mật?”
“Không sai, ta phát hiện được hơn ngàn con ong mật ở trong rừng, chỉ cần có thể điều khiển mấy con ong mật này, khiến bọn chúng bay về phía địch trong lúc chiến đấu, vậy mấy tên lính gặp phải ong mật nhất định sẽ sợ bị chích, chạy trốn khắp nơi.
Thực sự đến nước đó, bọn chúng làm gì còn tâm trạng chiến đấu, tuyệt đối sẽ lần lượt rút lui, không dám tiến về phía trước.”
Liên Tư Thành bất giác cười lớn: “Như vậy cũng được hay sao?”
“Dĩ nhiên, đây dễ hơn nhiều so với hỏa công. Suy cho cùng đám người đó có thể chuyển những ngọn lửa bốc cháy nguy hiểm ngược về bên phía thủy quân Đông Nam, nhưng ong mật chỉ nghe theo lời của vu y, có ta ở đây, người còn lo thắng không nổi hay sao?”