Chương
Triệu Khương Lan liền vẫy vẫy tay, quay đầu lại nói với bầy ong mật: “Được rồi đó, các ngươi lên đi. Nhất định phải đánh tan tác đối phương, để cho quân ta thắng lợi!”
Bầy ong mật bèn vỗ cánh xông lên phía trước, trái tim của Triệu Khương Lan cũng vì thế mà đập mạnh.
Nàng nói thầm trong lòng: “Bắc Uyên, nhất định phải thắng đó!”
Qua một lúc sau, quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình đang đánh rất kịch liệt, đột nhiên nghe thấy tiếng vo ve rất gây chú ý.
Có kẻ ở thủy quân Đông Nam biết điều này liền cười lớn tiếng: “Ha ha ha, vũ khí bí mật của bọn ta tới rồi, lần này các ngươi chết chắc rồi!”
Rất nhanh đám ong mật đã bay qua tới, vẻ mặt quân triều đình mặc áo đỏ liền thay đổi.
Nhìn thấy đám ong mật từ phía địch bay qua, bọn họ đều bị doạ đến phải lui về đằng sau.
Nhưng khiến những người này không ngờ đến là, mấy con ong mật đó vừa bay đến quân dẹp loạn quân phản loạn triều đình, lại đột nhiên quay đầu, chuyển hướng quay về phía binh lính mặc đồ màu xanh da trời của thủy quân Đông Nam.
Thủy quân Đông Nam mở to hai mắt, muốn đuổi bọn chúng về phía đối diện.
“Nhận nhầm người rồi, cái thứ ngu dại này, các ngươi nên đối phó với người mặc đồ đỏ á!”
Nhưng bầy ong này cứ nhìn chằm chằm vào bọn chúng, có làm thế nào cũng không đi.
Thậm chí còn có rất nhiều ong mật chích người.
Vậy thì xong rồi!
Phút chốc, thủy quân Đông Nam loạn hết cả lên, ào ào vắt chân lên cổ mà chạy.
Còn có người dùng cánh tay của mình che mặt để không bị ong chích lên.
Quân đội triều đình nhìn thấy tình hình này, liền cười trên nỗi đau người khác.
Hì hì, không ngờ ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo!
Đây nhất định là do ông trời giúp đỡ bọn họ, bởi vậy họ nhân lúc thủy quân Đông Nam phát hoảng liền tấn công kịch liệt hơn.
Dưới sự tấn công dữ dội của người và ong, thuyền của thủy quân Đông Nam cứ không ngừng lùi về sau.
Liên Tư Thành ở đây cũng nhận thấy điều bất thường, hắn ta lập tức tra hỏi Triệu Khương Lan.
“Đây là chuyện gì vậy? Không phải ngươi nói nhất định có thể thắng hay sao? Có phải ngươi muốn từ trong hỗn loạn, cố ý giúp đỡ quân triều đình!”
Mặc Tuyền ở bên cạnh liền nói: “Tướng quân, ta sớm đã nói rằng lòng kẻ này bất chính, vốn dĩ không phải thật lòng đầu hàng.
Bây giờ có thể nhìn ra, trên thực tế hắn vẫn là người của Thần Vương. Vốn dĩ không thể giữ loại người này lại, nên giết sớm mới phải!”
Liên Tư Thành nhìn Triệu Khương Lan với đôi mắt đỏ hoe, trong đáy mắt quả thực có ý định giết người.
Triệu Khương Lan vô cùng căm phẫn: “Tuyệt đối không thể như vậy được, ta rõ ràng đã nói với mấy con ong mật đó, là nhất định phải ra tay với người mặc đồ màu đỏ, nhưng không được làm người mặc đồ màu xanh da trời bị thương. Ong mật mù màu, không nhận ra màu đỏ, màu đỏ trong mắt bọn chúng sẽ biến thành màu đen, nhưng mà bọn chúng có thể nhận ra màu xanh da trời! Ta đã dặn dò bọn chúng cả ngàn lần rồi, tuyệt đối sẽ không sai được.”
“Sẽ không sai? Nhưng bây giờ bọn chúng đang làm quân ta bị thương, đây không phải là ngươi làm thì là ai làm?”
Triệu Khương Lan kiên quyết nhìn vào Mặc Tuyền, đột nhiên giơ tay ra chỉ vào ông ta.
“Có phải là ngươi? Có phải là ngươi muốn thắng ta, cố ý nói gì đó với mấy con ong mật này, mới khiến bọn chúng thay đổi phương hướng, nếu không bọn chúng sau lại không nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Mặc Tuyền chịu những chỉ trích này, lập tức giẫm chân.
“Ngươi nói xằng nói bậy gì vậy hả, ta dĩ nhiên là một lòng mong muốn chúng ta thắng!”
“Nhưng ngươi lại hy vọng ta thua, hôm nay là do ta chỉ huy trận chiến, nếu như ta thắng rồi, vậy thì ngươi thua chắc rồi. Nhưng nếu như ta thua, giữa ta và ngươi khó phân thắng bại, ngươi còn có thể thừa cơ khiến Liên tướng quân nghi ngờ ta, và giết chết ta, vậy thì người có thể ngồi yên vị ở vị trí đệ nhất vu y của thủy quân Đông Nam rồi, ta nói không sai chứ! Cái tên tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, lại vì giành được chiến thắng mà lại làm ra những chuyện thất tín bội nghĩa như này!”
Mặc Tuyền giận đến run người: “Rốt cuộc ai là kẻ bỉ ổi? Vì muốn rửa sạch tội danh của bản thân lại giá họa cho ta, còn có gì ngươi không làm ra được nữa không?”
Liên Tư Thành tức giận hét lớn: “Đủ rồi, đây không phải là lúc để các ngươi cãi vã ồn ào, cần phải nhanh chóng khiến mấy con ong mật kia tìm đúng phương hướng. Mặc Tuyền, ngươi đi đi. Mau bảo mấy con ong mật kia đối phó với quân triều đình chứ không phải đối phó với thủy quân Đông Nam!”
Mặc Tuyền ngồi lên con thuyền nhỏ ở bên cạnh, cố gắng nhanh chóng đi về phía trước.