Chương
Nhìn bọn chúng rõ ràng là không có chướng ngại gì lúc giao tiếp với Triệu Khương Lan. Điền Tư Nhật bất giác mở to hai mắt.
“Triệu huynh đệ, đệ rốt cuộc là người như thế nào! Thế này cũng thần kỳ quá rồi chứ.”
Triệu Khương Lan mỉm cười, bỏ thanh mài mực vào trong một bát nước uống, Sau đó lại dùng bút lông liên tục khuấy đều nước, chỉ thấy bát nước đó quả nhiên đã biến thành một bát nực rồi.
Nàng đưa giấy cho Điền Tư Nhật: “Những thứ cần thiết, tại hạ đã giúp Điền đại ca chuẩn bị xong, còn lại phải xem sự lựa chọn của bản thân Điền đại ca huynh rồi.”
Điền Tư Nhật nghiến nghiến răng, nhận lấy bút lông từ tay của nàng.
Những buồn khổ mà hắn chôn sâu trong đáy lòng từ trước đến nay đều được viết ra cả.
Bức thư này, Điền Tư Nhật viết cho hai vị phó tướng thân thiết với hắn, là Diêu Hoàng Đình và Tần Mạnh Phi.
Hắn không chỉ nói sự thật về trận đánh Tùng Gia Lĩnh cho bọn họ biết, còn nhắc đến chuyện một khi bọn họ đổi phe thì sẽ nhận được sự trọng dụng của triều đình.
Khi hắn viết xong, Triệu Khương Lan nhận thư lại xem thử.
Nội dung bức thư quả nhiên là dạt dào tình cảm, vô cùng hợp lý.
Chuyện tiếp theo đây, thì phải xem ý trời rồi.
Lần này là nàng và Điền Tư Nhật đang đánh cược, cược lòng dạ của hai vị phó tướng này.
Nếu như bọn họ có thể bị lay động thì sẽ tự có cách để cứu Triệu Khương Lan và Điền Tư Nhật ra ngoài, cùng nhau rời khỏi.
Nhưng nếu như họ không bị lay động, thậm chí là đã hoàn toàn hướng về phía Liên Tư Thành Rất có khả năng, lá thư này cuối cùng sẽ rơi vào tay của Liên Tư Thành.
Nói không chừng bất luận là Triệu Khương Lan hay Điền Tư Nhật, đều không sống qua khỏi được đêm nay.
Sau khi xem xong, Triệu Khương Lan gấp bức thư thành mảnh nhỏ, đưa đến tay của con chuột.
Điền Tư Nhật nói cho Triệu Khương Lan biết vị trí chính xác của cái lều nơi mà Diêu Hoàng Đình và Tần Mạnh Phi ở, hai người họ ở chung một cái lều.
Triệu Khương Lan nhắc nhở đám chuột nhỏ rất là kĩ càng, bảo bọn chúng nhất định không được gửi nhầm chỗ.
Nếu không, thì là tai họa lớn.
Không lâu sau, mấy con chuột nhỏ liền lặng lẽ chuồn mất trước mắt của những tên cai ngục canh gác bên ngoài.
Mấy con chuột vừa đi, Điền Tư Nhật và Triệu Khương Lan đều có chút lo lắng không yên chờ đợi tin tức.
Hành động lần này của bọn họ không khác gì với đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.
Thay vì nói là chờ đợi tin tức, thì chi bằng cứ nói là chờ đợi xem số mệnh bản thân là sống hay chết.
Đến nửa đêm, Triệu Khương Lan có chút buồn ngủ nằm lên chiếu để nghỉ ngơi.
Nàng đột nhiên nghe thấy kêu tiếng chít chít chít bên tai, nàng mệt lã người dụi dụi mắt, thì phát hiện có một con chuột nhỏ đang khều tai nàng.
Triệu Khương Lan lập tức ngồi thẳng dậy, phát hiện con chuột nhỏ lại mang đến cho nàng một tờ giấy.
Nhờ vào tia sáng lập lòe, nàng mở tờ giấy đó ra.
Chỉ thấy bên trên viết một chữ: Đợi!
Vẻ mặt của Triệu Khương Lan vui mừng bất ngờ, liền nhỏ tiếng gọi Điền Tư Nhật dậy.
“Sao rồi? Có trả lời gì rồi sao?”
“Khi nãy ta nhận lại một bức thư, trong thư có viết một chữ, đợi.”
Điền Tư Nhật liền vui vẻ hẳn ra: “Bọn họ quả nhiên không khiến ta thất vọng mà, như vậy xem ra, là bọn họ đã đồng ý rồi!”
Sở dĩ Diêu Hoàng Đình và Tần Mạnh Phi đồng ý, ngoài việc bản thân bọn họ và Điền Tư Nhật lúc trước có cảm tình sâu nặng và không thích chiến tranh ra, thì cũng có liên quan đến việc thủy quân Đông Nam liên tiếp thất bại.
Theo như họ thấy, đây không chỉ là bởi vì quân triều đình đánh đâu thắng đó.
Rất có khả năng là do thủy quân Đông Nam làm chuyện trái với ý trời, bởi vậy đến ông trời cũng không giúp bọn chúng nữa.