Chương
Người bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy hai chữ “Triệu Minh”, đột nhiên lại vui vẻ hẳn lên.
“Điện hạ, không lẽ là Triệu công tử dẫn người của thủy quân Đông Nam quay lại rồi sao, đây thực sự là quá lạ lùng rồi! Không biết bên trong có gian dối gì không? Hay là chúng ta cẩn thận chút đi, đề phòng mắc bẫy của địch.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Liên Tư Thành sẽ không cho mấy ngàn người qua để nhận lấy cái chết đâu, có thể có bẫy gì chứ?”
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào mấy chiếc thuyền đang tiến lại gần.
Lúc này đây, hắn liền hiểu được thế nào gọi là “Càng về đến quê lòng càng sợ hãi.”
Rõ ràng rất có khả năng Triệu Khương Lan sẽ ở trong một trong số những con thuyền đó, nhưng hắn lúc này lại không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ hy vọng rồi sẽ thất vọng.
Chỉ khi nhìn thấy trên chiếc thuyền dẫn đầu, có một bóng dáng quen thuộc đứng ở mũi thuyền không ngừng vẫy tay với hắn.
Mắt của Mộ Dung Bắc Uyên lập tức đỏ lên.
“Ngươi nhéo mạnh bổn vương một cái đi!”
Người bên cạnh liền bị dọa một cái: “Thế này sao được? Người là thân ngọc mình ngà mà.”
“Nhanh lên!”
Thuộc hạ chỉ đành nhéo Mộ Dung Bắc Uyên một cái không nhẹ cũng không mạnh, Mộ Dung Bắc Uyên có thể hoàn toàn cảm nhận được sự đau đớn ở cánh tay, lúc này mới đột ngột bật cười.
Không phải là mơ, tất cả những thứ này đều là sự thật rồi!
Đợi sau khi thuyền đến gần, Triệu Khương Lan vừa nghĩ đợi sau khi tất cả các chiếc thuyền đều cập bến sẽ nói rõ tình hình lúc này.
Ai ngờ rằng Mộ Dung Bắc Uyên trực tiếp bay đến thuyền của bọn họ, người sau lưng hắn lúc này hét lên.
“Điện hạ, không được!”
Mộ Dung Bắc Uyên không quan tâm nhiều như thế, trước ánh nhìn ngạc nhiên của đám người thủy quân Đông Nam, hắn sải bước đi đến bên cạnh Triệu Khương Lan.
Sau đó liền kéo nàng vào trong vòng tay mà ôm lấy, Triệu Khương Lan mở to hai mắt.
Không ngờ rằng trước mặt người khác, Mộ Dung Bắc Uyên cũng không quan tâm như vậy.
Lẽ nào hắn không sợ mấy người bên cạnh sẽ nghĩ ngợi lung tung hay sao?
Tuy rằng nàng cũng rất nhớ Mộ Dung Bắc Uyên, cũng rất lưu luyến vòng tay của hắn, nhưng dù thế nào thì bây giờ cũng phải giải thích cái đã.
Triệu Khương Lan hắng giọng, vỗ vỗ lưng của Mộ Dung Bắc Uyên an ủi.
“Thuộc hạ đã khiến điện hạ lo lắng rồi.”
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới bỏ Triệu Khương Lan ra, Triệu Khương Lan liền quay đầu nói với Điền Tư Nhật.
“Điền đại ca, ta không lừa huynh chứ. Vị này là Thần Vương điện hạ, ta và huynh ấy là bạn chí cốt của nhau, tình cảm rất là sâu đậm, ta bị người ta bắt đi, trong lòng huynh ấy nhất định là rất lo lắng.”
Mấy người Điền Tư Nhật vô cùng bất ngờ.
Sớm đã nghe thấy tên tuổi của Thần Vương điện hạ, nhưng không ngờ người trước mắt bây giờ chính là Thần Vương!
Hắn lại dám một mình đến chiếc thuyền này khi chưa biết thân phận với ý đồ đến đây của bọn họ.
Có thể thấy Thần Vương rất nhớ nhung vị Triệu huynh đệ này.
Như vậy xem ra, Triệu huynh đệ nhất định là người mà Thần Vương cực kì tin tưởng.
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới nhìn sang Điền Tư Nhật: “Hắn là ai?”