Chương
Thảo Như lập tức hiểu ý đi tới bên người Triệu Khương Lan, dìu nàng đứng dậy.
Bọn họ đã sắp xếp được một chỗ, là kho hàng ở góc Đông Nam của quân doanh, một nơi bình thường không có ai hỏi đến.
Nơi đó vốn có hai, ba tên lính trông coi, nhưng cũng đã sớm bị quận chúa Minh Châu đuổi ra ngoài.
Thảo Như đỡ Triệu Khương Lan định vào bên trong kho, quận chúa Minh Châu ở phía sau nhắc nhở.
“Lanh lợi một tí, một lát nữa nên biết phải làm như thế nào rồi đi. Bình thường hắn ở chung một phòng với Thần vương điện hạ, vì thế nên nếu trước khi đi ngủ điện hạ không thấy hắn, chắc chắn sẽ cho người đi tìm. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình dẫn theo điện hạ đến kho hàng!”
Thảo Như ra sức gật đầu.
May là Triệu Khương Lan tương đối gầy yếu, nàng ta rất nhanh đã đưa được người vào trong kho.
Hai người ngã xuống một chiếc giường đơn sơ bên trong kho, nàng ta vốn muốn cởi chiếc áo ngoài của Triệu Khương Lan.
Nhưng mà cũng không biết quần áo này của nàng là có chuyện gì, giống như là đã bị buộc chết vậy, làm thế nào cũng không cởi ra được.
Hơn nữa Triệu Khương Lan lại không thoải mái trở mình, Thảo Như lại lo lắng làm nàng tỉnh lại nên không dám làm ra động tác quá lớn.
Cũng chỉ có thể cắn răng, làm rối loạn cổ áo của nàng một tí.
Lại cởi quần áo của mình ra, nhìn sơ qua, khá là làm cho người ta phải suy nghĩ mơ màng.
Lúc này nàng ta mới cẩn thận nằm xuống bên cạnh Triệu Khương Lan, chỉ còn chờ tới bước quận chúa Minh Châu dẫn người tới.
Sau khi quận chúa Minh Châu tách ra khỏi bọn họ, tự mình về lại doanh trướng của mình.
Ước chừng hơn một canh giờ sau, Mộ Dung Bắc Uyên thật sự tìm tới.
Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên tìm khắp nơi cũng không thấy Triệu Khương Lan, vô cùng lo lắng quận chúa Minh Châu sẽ làm ra chuyện gì đó với nàng.
Hơn nữa Triệu Khương Lan đã uống một chén rượu, tửu lượng lại không quá tốt.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy thì chuyện lớn không ổn rồi.
Vẻ mặt hắn khó coi đi tới chỗ ở của quận chúa Minh Châu: “Quận chúa, muội có thấy Triệu Minh ở đâu hay không?”
Quận chúa Minh Châu cũng làm bộ bày ra dáng vẻ lo lắng sốt ruột: “Điện hạ đang đi tìm Triệu công tử sao? Thật là khéo, muội cũng đang đi tìm nha hoàn Thảo Như của muội. Trước đó muội với Triệu công tử có nói chuyện riêng một lát, sau đó hắn nói hắn buồn ngủ, có lẽ là say rượu nên thấy không khỏe, muội bảo Thảo Như dìu hắn trở về doanh trướng nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao, lâu thế mà lại không thấy Thảo Như trở về.”
“Sau đó muội cũng có sai người đến doanh trướng của huynh và Triệu công tử hỏi thăm, binh lính ở gần đó nói, Triệu công tử chưa từng về đó. Bây giờ Thảo Như cũng không thấy đâu, thật không biết bọn họ đã đi đâu rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên thay đổi vẻ mặt nói: “Muội nói cái gì, cùng lúc không thấy hai người họ?”
Hắn không dây dưa nữa, lập tức sai người tìm kiếm khắp nơi.
“Cần phải tìm cho ra Triệu công tử, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào trong quân doanh.”
Mộ Dung Bắc Uyên đặc biệt không vui với quận chúa Minh Châu: “Kính xin quận chúa sau này không cần phải đi tìm Triệu Minh nói chuyện riêng, quan hệ của bổn vương và Triệu Minh là như thế nào, trong lòng của quận chúa muội hẳn là rõ ràng. Bổn vương luôn là người bao che khuyết điểm, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì, muội cảm thấy ta sẽ tính món nợ này với ai đây!”
Quận chúa Minh Châu không khỏi run lên, nhưng lại nghĩ, rất nhanh thôi Mộ Dung Bắc Uyên sẽ nản lòng với Triệu Minh, nàng lại nâng cao tinh thần.
Trong phòng kho, Thảo Như nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn dựng đứng lên nghe ngóng tiếng động từ bên ngoài.
Nàng nhận ra có người đang đi qua đi lại trước cửa kho hàng, trái tim cũng ngừng đập.
Chợt nghe có người nói: “Triệu công tử bọn họ có khi nào ở trong kho này không đây?”
“Không biết, nhưng điện hạ nói không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, chúng ta vẫn là nên vào xem một chút đi.”
Vì thế nên lập tức có người mở mành ra, Thảo Như nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, còn muốn lấy tay Triệu Khương Lan đặt lên vai mình.
Hai người này vốn không nghe thấy tiếng động gì, đang định rời đi.
Chợt liếc mắt nhìn về trên chiếc giường trong một góc, bọn họ đến gần nhìn, vừa thấy đã trợn tròn hai mắt.