Chương
Mộ Dung Bắc Uyên nghe nói như thế, ngược lại còn phối hợp gật gật đầu.
“Đề nghị này không tệ, vừa hay, giết nàng ta là xong mọi chuyện.”
Thảo Như vừa nghe nói thế, đã khóc ô ô lên.
“Điện hạ tha mạng, tha mạng! Nô tỳ mới là người bị hại, sao ngài có thể vì bao che kẻ xấu mà lấy tính mạng của nô tỳ chứ.”
Triệu Khương Lan cố ý nở nụ cười xấu xa: “Thảo Như cô nương có chỗ không biết, con người của ta trời sinh đã không đủ dương tính, từ nhỏ đã không có hứng thú với nữ tử. Cho dù là ngươi có đẹp như tiên thì đối với ta cũng không có một chút xíu sức hấp dẫn, vì thế nên ta tuyệt đối sẽ không làm cái gì với ngươi. Bây giờ ngươi lại cố ý hãm hại ta, vậy ta đành diệt trừ phiền phức, giết chết ngươi cũng là do ngươi tự tìm.”
Thảo Như không thể làm gì khác hơn ngoài cầu cứu quận chúa: “Quận chúa, người cứu nô tỳ đi, nô tỳ không muốn chết mà!”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nói: “Không muốn chết cũng được, ngươi phải thừa nhận, đến tột cùng là ai đã sai khiến ngươi hãm hại Triệu công tử, nếu như không nói ra sự thật, bổn vương sẽ không để cho ngươi sống hết đêm nay.”
Thảo Như thấy hắn không giống như đang nói chuyện cười, không thể làm gì khác hơn là quay sang nhìn quận chúa một chút.
Quận chúa Minh Châu trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất là nên nghĩ lại cho kĩ rồi hẳn nói.”
“Là, là nô tỳ thầm thích Triệu công tử, nên mới thừa dịp hắn ngủ say cố ý làm ra chuyện như vậy. Hi vọng Triệu công tử không tính toán với nô tỳ, buông tha cho nô tỳ lần này đi!”
Triệu Khương Lan khẽ mỉm cười nói: “Ta nghe theo điện hạ.”
Mộ Dung Bắc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Nhưng tay của ngươi đã chạm vào Triệu công tử, bổn vương cảm thấy dơ,vì thế nên không định tha cho ngươi. Muốn trách thì trách ngươi gan to bằng trời, dám mơ tưởng đến người mà ngươi không nên nghĩ đến.”
Thảo Như nghe thấy hắn nói như thế, làm sao còn dám giấu giếm nữa.
“Khởi bẩm điện hạ, thật ra nô tỳ là nghe theo mệnh lệnh của quận chúa, không thể tự mình quyết định mà!”
Quận chúa Minh Châu lập tức lên tiếng nói: “Câm miệng, đồ đáng chết, ai cho ngươi lá gan như thế hả, dám vu oan cho bổn quận chúa.”
Triệu Khương Lan xì cười ra tiếng: “Vậy rượu có vấn đề ta nhận từ trên tay quận chúa, nếu không phải là ngươi ra tay, chẳng lẽ là còn người khác à.”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng chán ghét liếc nhìn nàng một cái: “Nếu sự thật đã rõ ràng, xin mời quận chúa rời khỏi quân doanh ngay trong hôm nay, cũng không cần xuất hiện trước mắt của bổn vương và Triệu công tử nữa.”
Làm sao mà quận chúa Minh Châu có thể ngờ được, Mộ Dung Bắc Uyên từ đầu đến cuối không hề hoài nghi Triệu Khương Lan.
Lần này kế hoạch của nàng ta đều bị rối loạn, thế mà lại chữa lợn lành thành lợn què.
Nàng không thể làm gì hơn nữa, đành không cam lòng hỏi: “Điện hạ, lẽ nào huynh không lo lắng muội sẽ báo lại chuyện này cho phụ vương rồi ông sẽ báo lại cho hoàng thượng à. Bây giờ huynh tùy hứng, nhưng hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho huynh làm ra chuyện đầy tai tiếng này, một khi bị người ngoài biết…”
“Bổn vương khuyên quận chúa tốt nhất nên biết cân nhắc, đừng vì chuyện trong phút chốc mà rước lấy phiền phức lớn cho mình cùng với phụ vương của mình. Tuy nói bây giờ là Liên Tư Thành tạo phản, nhưng nhất định sẽ có một ngày có thể bình định. Đến lúc đó người kế vị thiên hạ này là ai, ai cũng chưa biết chừng. Nếu như ngươi chọc giận bổn vương, sẽ không lo rằng sau này ngay cả phụ vương của ngươi cũng không cứu được ngươi sao?”
“Huynh lại vì một người như vậy mà uy hiếp muội!”
“Không sai, bản vương tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai xúc phạm tới huynh aáy, bằng không thì chính là kẻ dịch của bổn vương.”
Quận chúa Minh Châu không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: “Coi như điện hạ yêu thích hắn thì làm sao, hắn trước sau đều không ra gì. Cũng chỉ là một món đồ chơi trong quý phủ của huynh mà thôi. Bây giờ vị trí Thần vương phi của Thần vương phủ vẫn còn trống, hoàng thượng chắc chắn sẽ giục huynh thành hôn lần thứ hai, như vậy nếu Thần vương phi sau này biết được quan hệ của huynh và Triệu Minh, huynh cảm thấy nàng ta sẽ khoan dung cho sự tồn tại của Triệu Minh sao?”
Nói tới đây, nàng ta lại chuyển đề tài.
“Nhưng nếu như điện hạ cân nhắc để muội trở thành vương phi của huynh, muội đồng ý hi sinh tất cả vì điện hạ. Cho dù là giúp huynh che giấu quan hệ với hắn, cứ như vậy, ở bên ngoài còn có thể che chắn giúp huynh. Đối với huynh cũng tốt, đối với Triệu Minh cũng tốt, đều là chuyện tốt, không bằng huynh suy nghĩ một chút thử xem.”
Triệu Khương Lan không nhịn được lườm một cái, những lời không có đạo đức này, cũng thiệt cho nàng ta có thể nói ra được.
Nếu mà người này thật sự lên ngồi vị trí đó, vậy là đang đánh cược mặt mũi rồi.