Chương
Thảo Như lo lắng quận chúa Minh Châu sẽ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người mình, vội vã đề nghị nói: “Nô tỳ thì có một kế sách, có thể giúp người bước vào Thần vương phủ.”
“Cái gì?”
“Cũng như điện hạ từng nói, dẹp yên thủy quân Đông Nam là chuyện sớm hay muộn. Chờ sau khi cuộc chiến lắng xuống, hoàng thượng chắc chắn sẽ theo công mà ban thưởng, vương gia nhà chúng ta là người cho mượn binh nhiều nhất, chắc chắn là sẽ có công hạng nhất trong tất cả các phiên vương. Nếu vương gia có thể giúp người xin lệnh, gả người cho Thần vương, người còn lo lắng hoàng thượng sẽ không đồng ý à.”
Lời này ngược lại cũng có chút đúng…
“Tuy rằng điện hạ nói sẽ không tái hôn, nhưng từ xưa đến nay chuyện thành thân đều làm theo lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai. Người trong hoàng gia, càng không thể vi phạm thánh ý. Điện hạ cũng không thể làm trái ý của hoàng thượng không phải sao?”
“Vậy nếu ngài ấy căm ghét bổn quận chúa thì làm sao đây?”
“Bây giờ mặc dù ngài ấy đang bị Triệu Minh mê hoặc, chẳng qua là thấy Triệu Minh tuổi trẻ, đẹp trai, nhưng qua thêm vài năm vẻ ngoài già đi, Điện hạ chắc chắn sẽ mất hứng thú với hắn. Mà người lại trẻ hơn Điện hạ vài tuổi, đúng là lúc xinh đẹp như hoa, còn lo ngài ấy không nhìn người sao?”
“Không sai, đây đúng là ý kiến hay, ngươi tính ra cũng có chút dùng được.”
Quận chúa Minh Châu nghĩ đến đây lại vui vẻ hơn.
Cứ để cho Triệu Minh hả hê thêm một lúc đi, chỉ cần cuộc chiến vừa hạ màn, ngày vui của hắn sẽ chấm dứt!
“Đi, bây giờ chúng ta đi về tìm phụ vương, thương lượng với ông chuyện này.”
Đêm đó, quận chúa Minh Châu dẫn người rời khỏi quân doanh.
Lúc ngủ, Triệu Khương Lan thấy Mộ Dung Bắc Uyên còn đang đọc binh thư.
Nàng không nhịn được hỏi: “Chàng không ngủ được sao, đang suy nghĩ gì thế?”
“Hôm nay nghe Điền Tư Nhật nói đội ngũ thủy quân Đông Nam xuất phát từ đường bộ, trên thực tế đã chia quân thành hai đường, cũng không sắp xếp như những gì trước đó chúng ta thăm dò được. Trong đó có gần ba vạn quân đi về hướng ngược lại, rõ ràng là muốn ngăn cản quân đội Thiết Ngô của ta.”
“Mà hai vạn quân còn lại, không, có lẽ còn hơn… đoạn đường này bọn họ chắc chắn sẽ không ngừng chiêu binh, đoán chừng ít ngày nữa là sẽ đến gần thành Thanh Châu. Một khi bọn họ tiến đánh chúng ta thông qua cả hai con đường thủy và đường bộ, vậy chúng ta nếu muốn bảo vệ thành Thanh Châu thì khó càng thêm khó.”
Triệu Khương Lan đi tới bên cạnh hắn: “Chàng đây là đang lo lắng bọn chúng sẽ ngăn cản bước tiến của quân đội Thiết Ngô của ta, dẫn đến kéo dài thời gian cứu viện. Vậy thì chúng ta sẽ phải một thân một mình, chỉ có thể lui rồi lại lui?”
“Đúng, đây chính là tình huống tệ nhất. Một khi thủy quân Đông Nam phá thành Bỉ Đường, thì binh sĩ của ba phiên năm quận kế sau đã bị chúng ta mượn đi hơn phân nửa rồi. Vậy cũng có nghĩa là sẽ không đủ binh lực chống lại bước tiến của Liên Tư Thành, nếu thật sự để hắn đánh tới kinh thành, mà La Tước lại không chạy về kịp, phụ hoàng chắc chắn sẽ phải rời kinh lánh nạn, nói không chừng triều đại sẽ thay đổi.”
“Mặc dù sau đó quân đội Thiết Ngô và quân Tây Bắc có thể cùng nhau tiêu diệt Liên Tư Thành, thì trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra biến cố gì là chuyện không ai có thể nói rõ được, cũng sẽ vô cùng tổn hại đến căn cơ của ta. Vì thế nên ngàn vạn lần không thể để cho hắn bước chân vào kinh thành nửa bước, càng không thể để cho hắn có cơ hội xưng đế!”
“Vậy trước mắt chúng ta còn có thể làm gì?” Ở trong mắt của Triệu Khương Lan mà nói, Mộ Dung Bắc Uyên đã làm đủ nhiều rồi.
Dù cho các tướng quân có kinh nghiệm phong phú khác trong triều đóng quân ở đây, cũng không thể làm được tốt hơn so với hắn.
“Thành Thanh Châu không thể bị phá! Mấy ngày nay ta luôn nghĩ, nếu như thật sự bị vây đánh từ hai phía, mà viện binh lại chậm chạp không đến kịp lúc, chúng ta có lẽ cũng không nên ngồi chờ chết, mà là phải chủ động tấn công, đập nồi dìm thuyền.”
“Chủ động tấn công, là có ý gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên suy ngẫm một chút rồi nói: “Ta định giải quyết mấy vạn quân đánh tới từ đường bộ trước, để cho bọn họ biết khó mà lui.”
“Chàng có đối sách gì sao?”
“Ta đang có một ý định này, có thể sẽ có tác dụng. Tần Mạnh Phi và Diêu Hoàng Đình đều là quân đi từ dưới sông mà lên, thế nhưng quân đang tiến đánh từ phía đường bộ lại hoàn toàn không biết bọn họ đã chạy ra khỏi thủy quân Đông Nam. Vì thế nên ta dự định để hai vị tướng quân này dẫn theo cấp dưới của bọn họ, đối phương chắc chắn sẽ không chút nghi ngờ, chỉ cho rằng là viện binh mới tới.”
Hai mắt Triệu Khương Lan sáng lên: “Vậy là, chúng ta có thể trong ngoài phối hợp rồi!”